Khách sạn Vân Thượng có tên đầy đủ là "Mạn Bộ Vân Đoan," được thiết kế theo phong cách cổ điển, mang nét thanh tao như chốn bồng lai tiên cảnh, kết hợp với không gian sân vườn thoáng đãng, tạo cảm giác như lạc vào tiên giới.
Thực đơn chính của nhà hàng vẫn là các món dược thiện, nhưng ngoài ra, còn có nhiều món ăn phổ thông quen thuộc để thực khách dễ dàng lựa chọn.
Vì vị trí đắc địa ngay trung tâm thủ đô, Cố Vân Tịch quyết định mở rộng mô hình kinh doanh. Nhà hàng giờ đây không chỉ phục vụ dược thiện mà còn có thêm các món ăn thông thường, giúp thực đơn phong phú hơn, đáp ứng đa dạng nhu cầu của thực khách.
Tầng một là đại sảnh tiếp khách. Từ tầng hai đến tầng bốn là khu phòng riêng. Tầng năm đến tầng chín dành cho các sảnh tiệc lớn. Còn từ tầng mười trở lên là khu phòng nghỉ dành cho khách lưu trú.
Dù khách sạn mới đi vào hoạt động chưa lâu, nhưng với quy mô hoành tráng như vậy, Cố Vân Tịch vẫn chưa thể yên tâm. Gần đây, cô gần như túc trực cả ngày ở đây để giám sát mọi thứ.
Hứa Cảnh Xuyên cũng lo sốt vó, lúc nào cũng căng thẳng, sợ quy mô lớn như thế này mà xảy ra sai sót thì đúng là thảm họa. Vất vả lắm mới có được một cơ hội kinh doanh tốt như vậy, nhất định không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Mãi đến khi trời sẩm tối, Cố Vân Tịch mới rời khỏi bếp. Hôm nay sư phụ cô trở về, cô phải nhanh chóng quay về để tiếp tục học tập.
Đúng vậy, Cô vừa mới ở phòng bếp, đích thân nấu.
Vì công việc kinh doanh phát triển tốt hơn dự kiến, đúng lúc này lại là giờ cao điểm buổi tối, nhà bếp quá tải, nhân viên không kịp xoay sở. Để giảm thời gian chờ đợi cho khách, cô đành tự mình xắn tay áo vào bếp.
Một cô gái mới mười tám tuổi, xinh đẹp rạng rỡ, lại có thể cầm chảo xào nấu một cách thuần thục, hơn nữa món nào làm ra cũng ngon tuyệt. Điều này khiến các đầu bếp xung quanh không khỏi kinh ngạc, không ai dám xem thường cô nữa.
Sau khi hoàn thành công việc, Cố Vân Tịch tháo chiếc áo khoác đầu bếp, đưa cho Hứa Cảnh Xuyên: “Nơi này giao lại cho anh, tôi đi trước.”
Hứa Cảnh Xuyên vội vàng gật đầu, trịnh trọng đáp: “Cố tổng cứ yên tâm, tôi sẽ quản lý tốt nơi này.”
***
Cố Vân Tịch lái xe thẳng đến đại viện.
Trước khi đi công tác, Giáo sư Tạ đã giao cho cô một số nhiệm vụ. Tối nay ông sẽ kiểm tra kết quả công việc của cô, vì vậy cô không thể chậm trễ.
Xe vừa dừng trước cổng lớn của đại viện, qua gương chiếu hậu, cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa nhà họ Tạ.
Vương Thục Trinh!
Khóe môi Cố Vân Tịch khẽ nhếch lên.
Cuối cùng cũng tìm đến tận cửa rồi sao?
Cô lấy điện thoại ra và gọi cho Lý Tâm Đồng, người vẫn còn đang ở trường học.
“Uy! Vân Tịch à! Sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm tớ thế?”
Vừa xuống xe, Cố Vân Tịch vừa cười nói: “Đương nhiên là vì chuyện mỹ phẩm rồi! Đây là sản phẩm mới được tập đoàn Vân Thượng đặc biệt đẩy mạnh, cậu nhất định phải giúp tớ quảng bá cho tốt đấy!”
Lý Tâm Đồng bật cười: “Đó là chuyện đương nhiên! Cậu còn chưa biết thành tích bán hàng gần đây của tớ à? Cực kỳ ấn tượng luôn đấy! Đúng rồi, mai tớ có việc phải về đại viện, tiện thể ghé chỗ cậu lấy thêm ít hàng. Gần đây mỹ phẩm này bán chạy lắm!”
Cố Vân Tịch đóng cửa xe nhưng vẫn đứng lại bên cạnh, tiếp tục trò chuyện với cô bạn.
“Được, tớ đang ở Tạ gia. Mai có thể tớ phải ra ngoài một chút, nhưng cứ gọi điện trước, tớ sẽ báo thời gian cụ thể.”
“Bộ mỹ phẩm này mỗi set cũng phải mấy vạn, tớ đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, nên cậu cứ cố gắng đẩy mạnh doanh số giúp tớ. Nếu suôn sẻ, sang năm tớ sẽ mở rộng quy mô và tung ra thị trường đại trà.”
“Tập đoàn Vân Thượng giờ đã phát triển ổn định, cũng đến lúc phải đẩy mạnh sản phẩm mới rồi. Cậu cứ chờ đi, chắc chắn dòng mỹ phẩm này sẽ gây sốt.”
Lý Tâm Đồng hào hứng: “Được được! Đến lúc đó nhớ giữ cho tớ một suất đại diện đấy! Ngao ngao ngao, cuối cùng tớ cũng có sự nghiệp riêng rồi!”
Cố Vân Tịch liếc thấy bên kia, Vương Thục Trinh đã bắt đầu chú ý đến mình, liền cười cười rồi bước về phía Tạ gia.
“Biết rồi, mỹ phẩm đắt thế này, trước tiên vẫn phải để người quen bán, tớ mới yên tâm được. Mai đến nhớ gọi trước cho tớ nhé.”
“Hiểu rồi!”
Cúp máy, Cố Vân Tịch đã đến ngay trước cổng Tạ gia.
Vương Thục Trinh đứng đó, ánh mắt dán chặt vào cô.
Mười một năm không gặp, đứa bé gái nhỏ bé ngày nào giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Dung mạo cô rạng rỡ đến chói mắt, dáng người cao ráo thanh thoát, lại thêm khí chất tự tin khiến người ta khó mà rời mắt.
Tầm mắt của Vương Thục Trinh nhanh chóng dời xuống chiếc xe đậu phía sau cô, đôi mắt chợt ánh lên tia ghen tị.
Đó là một chiếc siêu xe thể thao xa hoa! Cả đời này bà ta còn chưa từng được lái một chiếc xe nào tốt như vậy.
Thực ra, chiếc xe này chính là món quà mà An Thế Lâm đã mua cho Cố Vân Tịch khi cô còn ở Giang Châu. Lúc trước, cô đã nằng nặc đòi cho bằng được khi vừa vào An Nghệ. Giờ cô đã đủ tuổi, sống độc lập ở đế đô, tự mình lái xe đi lại cũng là điều hiển nhiên.
Thấy Vương Thục Trinh, nhưng Cố Vân Tịch làm như không thấy, trực tiếp đi thẳng vào Tạ gia.
“Cố Vân Tịch!”
Giọng nói Vương Thục Trinh đanh lại, rõ ràng không có chút thiện ý nào.
Cố Vân Tịch đang xem điện thoại, nghe tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu nhìn bà ta, vẻ mặt thoáng nét nghi hoặc.
“Dì, dì gọi tôi à?”
Vương Thục Trinh cau mày, tức giận nói: “Cô gọi tôi là gì?”
Cố Vân Tịch khẽ sững sờ, ánh mắt lướt quanh thấy có nhiều người xung quanh đang chú ý, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ: “Là dì mà! Có gì sai sao?”
Mười mấy năm không gặp, bà ta nghĩ cô vẫn còn nhớ bà ta chắc?
Vương Thục Trinh không nghĩ đến khả năng này, thấy Cố Vân Tịch cố tình không nhận mình, bà ta lập tức nổi giận.
“Cố Vân Tịch! Cô thấy mình có chút danh tiếng liền quên trời quên đất, đúng không? Ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra nữa à?”
Câu nói này được bà ta hét lớn đến mức xung quanh có không ít người đang đi dạo cũng nghe thấy, lập tức kéo lại hóng chuyện.
Cố Vân Tịch khẽ nheo mắt, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái.
Cô từ đầu đến chân đánh giá Vương Thục Trinh, chậm rãi lên tiếng: “Dì à… dì… dì không sao đấy chứ? Mẹ ruột tôi mất lâu rồi mà. Lúc tôi còn nhỏ, mỗi khi tôi nhớ mẹ, muốn tìn mẹ, ông ngoại đều nói với tôi rằng cỏ trên mộ mẹ tôi còn cao hơn cả tôi rồi. Dì… có nhầm không?”