Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 629: Chương 629




Vương Thục Trinh lập tức sững sờ!

Mất rồi?

Những người xung quanh nghe thấy câu nói của Cố Vân Tịch đều đổ dồn ánh mắt kỳ quái về phía bà ta. Một số người bắt đầu thì thầm bàn tán.

“Vừa rồi bà ta nói mình là mẹ của Cố Vân Tịch? Thật không?”

“Tôi nhớ năm đó bà ta gả vào đây là lần thứ hai kết hôn, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.”

“Xì! Chính bà ta không thừa nhận thôi, chứ ai mà không biết chuyện này! Tôi từng nghe người Tịch gia kể lại, bà ta đúng là tái hôn. Chồng trước của bà ta không cần bà ta nữa, đưa cả người yêu cũ cùng con trai con gái về nhà, đuổi bà ta ra ngoài. Sau đó, bà ta mới đến gả vào Tịch gia.”

“Chồng trước của bà ta ngoại tình sao?”

“Ngoại tình gì mà ngoại tình! Ông ta nuôi hai người đàn bà cùng một lúc từ trước khi kết hôn rồi! Tôi còn nghe nói, con riêng của ông ta còn lớn hơn cả con chung với bà ta nữa kìa! Không chỉ có một đứa, mà còn có cả con trai lẫn con gái. Sau này, ông ta quyết định bỏ bà ta để quay về với người tình cũ.”

“Trời ạ! Đúng là vô dụng! Bị tiểu tam chen chân mà còn không biết, đến lúc phát hiện ra thì con của tiểu tam đã lớn hơn con ruột của mình rồi! Đúng là ngu ngốc!”

“Không ngốc thì sao không đấu lại tiểu tam chứ? Nhìn bà ta kìa, sau khi về Tịch gia thì lúc nào cũng ra vẻ ta đây, nhưng ai mà không biết bà ta có bao nhiêu chuyện xấu xa chứ?”

“Xì! Đúng là đáng đời!”

Những tiếng cười nhạo xung quanh khiến Vương Thục Trinh run lên vì tức giận.

Dù gì bà ta cũng là con dâu Tịch gia, trong khi đám người này chẳng có ai có thân phận cao hơn bà ta. Dựa vào đâu mà họ lại cười nhạo bà ta chứ?

Nhất là, chuyện này lại xảy ra ngay trước mặt Cố Vân Tịch!

Vương Thục Trinh giận dữ quát:

“Cô nói vớ vẩn cái gì đó? Tôi còn sống sờ sờ ra đây, rất tốt là đằng khác! Cô cố tình nguyền rủa tôi đúng không?”

“Đúng là đồ con hoang lớn lên từ nông thôn, không có tí giáo dục nào! Chẳng qua chỉ là một con hát, thế mà dám vênh váo, coi trời bằng vung sao? Tôi nói cho côi biết, đây là đại viện! Ở đây, cô còn chẳng bằng một cọng cỏ!”

Thế nhưng, Cố Vân Tịch không hề tức giận. Ngược lại, ánh mắt cô nhìn Vương Thục Trinh càng thêm kỳ quái.

Cô liếc nhìn những người xung quanh, lễ phép hỏi:

“Các cô, các bà có biết bà ta không? Người này có phải đầu óc có vấn đề không vậy? Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi, thế mà bà ta cứ khăng khăng nói tôi là con gái bà ta? Tôi căn bản không quen biết bà ta.”

Nói rồi, cô lại nhìn về phía Vương Thục Trinh, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Bà ta có phải vừa mất con gái nên đau buồn đến phát điên không? Không đúng! Nếu là một người mẹ nhớ con, thì không thể nói ra những lời độc ác như vậy. Tôi thấy bà ta giống như có thù với con gái mình hơn ấy.”

Người xung quanh nghe vậy, ánh mắt nhìn Vương Thục Trinh càng thêm quái dị.

Đúng vậy!

Thái độ của người phụ nữ này thật sự rất kỳ lạ. Nếu bà ta thực sự là mẹ ruột của Cố Vân Tịch, thì sao lại có thể nói chuyện cay nghiệt đến vậy? Rốt cuộc bà ta muốn gì đây?

"Bà ấy là con dâu của Tịch gia, vợ của Tam lão gia tử. Đầu óc vẫn bình thường, có nghe nói bị bệnh gì đâu? Sao hôm nay lại thế này?"

Một người khác, tính tình nóng nảy, tò mò liền hỏi thẳng: "Vương Thục Trinh, bà đang nói cái gì vậy? Bao giờ bà có con gái thế? Vân Tịch đã về đại viện lâu như vậy, nhưng chúng tôi chưa từng nghe nói cô ấy là con gái bà!"

"Đúng đấy! Rốt cuộc là chuyện gì?"

Vương Thục Trinh còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vân Tịch đã giành trước: "Các bác, các dì, xin đừng nói lung tung! Con không có mẹ, mẹ con đã mất từ lâu rồi!"

"Từ nhỏ con đã sống với ông ngoại ở quê. Khi còn bé, con từng hỏi mẹ con đâu, nhưng ông ngoại nói mẹ đã mất từ lâu, cỏ trên mộ còn cao hơn con."

"Cái gì?" Đám đông càng thêm kinh ngạc!

Sắc mặt Vương Thục Trinh lập tức tái xanh, nghiến răng giận dữ: "Cố Vân Tịch, mày nhìn kỹ tao đi! Mày dám nói không biết tao? Giờ có chút danh tiếng là bắt đầu quên hết gốc gác rồi, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận nữa à?"

Sắc mặt Cố Vân Tịch cũng lạnh xuống.

"Vị phu nhân này, mong bà tự trọng! Tôi chưa từng gặp mẹ ruột từ năm bảy tuổi, cũng không biết bà ấy là ai. Ông ngoại đã nói mẹ tôi đã mất từ lâu, thế nên tôi chẳng cần biết bà là ai, đừng đến gây chuyện với tôi! Nếu không, tôi sẽ không khách khí đâu!"

"Mày..." Vương Thục Trinh tức giận, giơ tay định tát thẳng vào mặt Cố Vân Tịch. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng là ra tay thật. Mấy bác, mấy dì bên cạnh không nhìn nổi nữa, vội vàng lao tới ngăn lại.

"Này này! Bà làm gì vậy? Sao lại đánh người? Nó chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, biết gì đâu? Bà nói nó là con gái bà, có bằng chứng không?"

Vương Thục Trinh tức giận hét lên: "Nó là con gái của An Thế Lâm! Chồng trước của tôi chính là An Thế Lâm! Ông ngoại nó chính là cha ruột tôi! Năm đó chính tôi đã đưa nó về tìm ông ngoại! Sao có thể nói không biết tôi được? Rõ ràng nó cố ý nguyền rủa tôi, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ nó."

Mọi người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.

Vương Thục Trinh sau khi nghĩ lại, đã quyết định sẽ đưa Cố Vân Tịch nhận lại làm con. Trong lòng bà ta nghĩ, nếu vậy thì tất cả số tiền cô kiếm được sau này đều là của bà ta, bởi bà ta chính là mẹ ruột của cô.

Mấy trăm triệu a!

Sau này có thể còn kiếm được nhiều hơn nữa, lúc đó bà ta sẽ trở thành một bà phu nhân giàu có.

Cố Vân Tịch là con gái của mình, bảo cô làm gì thì chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Còn cần phải làm gì để chứng minh à?

Bà ta càng nghĩ càng thấy đúng, định xông lên định làm ầm ĩ thêm, nhưng những người xung quanh vẫn kiên quyết ngăn lại, không để bà ta đánh người.

"Được rồi! Đừng làm bậy, dù sao cũng không thể đánh người. Hãy hỏi rõ ràng rồi nói sau."

Bị cản lại, Vương Thục Trinh vẫn cố chất vấn Cố Vân Tịch: "Mày không phải con gái của An Thế Lâm sao? Cả tập đoàn An thị đều là do mày thừa kế, sao mày dám nói không phải con gái của ông ta?"

Cố Vân Tịch bình tĩnh đáp: "Đúng, tôi là con gái của An Thế Lâm. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến bà?"

Vương Thục Trinh tức giận, gằn giọng: "Tao là vợ trước của An Thế Lâm, là mẹ ruột của mày! Mày nói có liên quan không?"

Lúc này mọi người đã hiểu ra. Một số người trong đám đông nhìn sang Cố Vân Tịch và lên tiếng: "Vân Tịch! Đây là mẹ ruột của con đấy! Sao con lại không nhận?"

Trước đây, nhiều người trong đại viện cũng biết rằng Vương Thục Trinh từng kết hôn với người khác. Nhưng từ khi bà ta gả vào Tịch gia, ít ai nhắc đến những chuyện này nữa.

Giờ bà ta nói ra như vậy trước mặt bao nhiêu người, đương nhiên phải có lý do!

Cố Vân Tịch nhìn mọi người, vẻ mặt vô tội: "Làm sao tôi biết được? Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi đã gửi tôi về nông thôn sống với ông ngoại. Từ đó về sau tôi chẳng gặp lại bà ấy lần nào. Ông ngoại nói với tôi rằng mẹ tôi đã qua đời."

Cô liếc nhìn Vương Thục Trinh, như thể đang cố nhớ lại bộ dạng của bà ta.

Mọi người lập tức hiểu ra.

Bảy tuổi thôi mà!

Lúc đó còn bé xíu, bây giờ đã mười tám tuổi, mười một năm trôi qua, Vương Thục Trinh chưa một lần trở về thăm, Cố Vân Tịch không nhận ra cũng là lẽ đương nhiên.

Hơn nữa, ngay từ nhỏ ông ngoại đã nói mẹ cô đã qua đời, vậy thì làm sao cô không tin được?

Những ánh mắt nhìn Vương Thục Trinh lúc này đầy hoài nghi và khinh thường.

Dù sao cũng là con ruột của mình, vậy mà đẩy ra nông thôn suốt mười mấy năm không đoái hoài, bây giờ con gái trưởng thành lại chạy đến nhận, nhưng thái độ thì hống hách như vậy, chẳng giống một người mẹ thật lòng muốn tìm lại con chút nào.

Bị những ánh nhìn soi mói bủa vây, Vương Thục Trinh bắt đầu sốt ruột. Bà ta vừa định nói thêm thì Cố Vân Tịch đã lên tiếng trước: "Dù sao tôi cũng chưa từng gặp mẹ mình suốt hơn mười năm nay. Trong nhà không có lấy một bức ảnh, cũng chẳng có tin tức gì về bà ấy. Năm tôi tám tuổi, ông ngoại đã nói mẹ tôi mất rồi."

"Nhiều năm như vậy, tôi đã chẳng còn chút ký ức nào về bà ấy. Bà nói bà là mẹ tôi, nhưng sao tôi có thể dễ dàng tin được? So với bà, tôi tin ông ngoại hơn.”

"Nếu bà thực sự là mẹ ruột tôi, vậy thì tốt thôi! Đi làm xét nghiệm ADN đi. Kết quả có rồi, tôi sẽ tin!"

Vương Thục Trinh lập tức cứng đờ!

Xét nghiệm ADN?

Con nhóc chết tiệt này vốn chẳng phải con ruột bà ta, xét nghiệm kiểu gì bây giờ?

Bà ta run rẩy chỉ tay vào Cố Vân Tịch, giận đến nỗi nói năng lắp bắp: "Mày... mày... Đồ con hoang! Đây là thái độ của mày với mẹ ruột sao? Mày làm minh tinh, kiếm được chút tiền là không nhận người nữa đúng không? Mày nghĩ mày giỏi lắm à? Chẳng qua cũng chỉ là một con hát thôi, có gì mà vênh váo?"

"Nhìn cái dáng vẻ của mày xem! Còn trẻ mà đã đi xe sang, đeo đồ hiệu, mày tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc?"

Sắc mặt Cố Vân Tịch lập tức lạnh xuống. "Tôi thấy bà có vấn đề thì đúng hơn! Đột nhiên xuất hiện rồi nhận là mẹ tôi, nhưng mở miệng ra thì chỉ toàn là chửi rủa, bà gọi đó là thái độ của một người mẹ sao?"

"Tôi không quen biết bà. Tốt nhất là bà cút đi cho nhanh, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! Ngay cả nếu bà thực sự là mẹ tôi thì đã sao? Ông ngoại nói bà đã chết thì tôi cứ coi như bà chết rồi cũng được. Suốt bao nhiêu năm, bà chưa từng xuất hiện. Khi ông ngoại qua đời, một tay tôi lo hết tang sự, còn bà thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Bây giờ lại chạy đến nhận con, bà dựa vào cái gì?"

"Tôi bảo đi xét nghiệm ADN thì bà không chịu, chỉ giỏi đứng đây nói nhăng nói cuội! Bà mới là kẻ có vấn đề đấy! Ha ha!"

"Đúng là gần đây tôi có công việc, có thể kiếm tiền. Nhưng tôi còn chưa kịp phát tài đâu! Thế mà đã có người tìm đến nhận thân rồi! Mẹ ơi, sợ quá đi mất!"

"Bước tiếp theo có phải bà định bảo tôi sang tên tài sản cho bà không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.