Khóe miệng Cố Vân Tịch khẽ cong, đứng im tại chỗ mà không nói gì.
Thẩm Hương Lan nhịn rất lâu, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, mở lời hỏi: “Mấy món đồ mỹ phẩm này của cháu… vẫn bán chạy vậy sao?”
Cố Vân Tịch đáp nhẹ: “Cũng tạm ổn ạ, không đến nỗi nào.”
“Vậy mỗi năm cháu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Cố Vân Tịch bật cười: “Dì hỏi chuyện đó làm gì?”
Thẩm Hương Lan vốn định giữ thể diện, không định hỏi thẳng, nhưng vừa nãy thấy Cố Vân Tịch bán được nhiều như vậy, người ta còn chuyển khoản ngay tại chỗ, lại nghĩ đến những khoản thu nhập trước đó từng bị lộ ra ngoài, thêm cả việc gần đây cô lúc nào cũng bận rộn làm ăn… Gộp tất cả lại, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?
Trước đây, Thẩm Hương Lan chưa từng để Cố Vân Tịch vào mắt. Bà ta luôn nghĩ cô chỉ là một đứa con gái xuất thân thấp kém, làm nghề diễn, chẳng có giá trị gì. Trong mắt bà ta, Cố Vân Tịch vốn dĩ không xứng với Lục gia – một gia tộc danh giá, nghiêm khắc và đầy quy tắc như thế này.
Diễn viên thì vốn dĩ là nghề “ăn cơm tuổi trẻ”, giống như Cố Vân Tịch đây, chắc chắn phải chạy ngược xuôi khắp nơi đóng phim, bay tới lui giữa các thành phố để nhận lịch trình, rồi còn phải uống rượu, xã giao với các đại lão, cười nói lấy lòng — như thế cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Mà số tiền kiếm có được đó, phần lớn lại còn phải chi ra để nuôi ekip, lo cho người dưới, còn phải thu mua lòng người v.v... Nói chung là cuộc sống chẳng thể nào thoải mái được.
Trong tay cô cũng sẽ chẳng dư dả gì cho cam.
So với những quý bà, quý cô ngày ngày chỉ ăn uống, mặc đẹp, uống trà rồi tám chuyện linh tinh như bọn họ, thì đúng là không thể nào đặt lên cùng một bàn cân.
Thế nhưng... dạo gần đây, nhất là từ khi Cố Vân Tịch thường xuyên ở lại Lục gia, Thẩm Hương Lan mới dần nhận ra: cô gái này, không giống với những gì bà ta từng nghĩ.
Cuộc sống của cô, thậm chí còn tốt hơn bà ta – một người phụ nữ nhà giàu – rất nhiều.
Từ sau Tết đến giờ, Cố Vân Tịch gần như ở luôn trong khu đại viện, lúc thì ở Lục gia, lúc lại sang Tạ gia. Riêng ở Lục gia, bà ta đã thấy cô ít nhất bốn lần nhắc người trong nhà chuẩn bị đồ đạc cho mình – nào là quần áo, nào là túi xách, toàn là hàng hiệu.
Nghĩ lại kỹ hơn, Thẩm Hương Lan mới để ý, gần đây quần áo trên người Cố Vân Tịch chưa lần nào bị trùng mẫu hay lỗi mốt. Trước đó, có lần bà ta lợi dụng lúc người giúp việc dọn phòng, đã lén vào phòng của Lục Hạo Đình nhìn thử, thì phát hiện bên trong có rất nhiều đồ – mà phần lớn là của Cố Vân Tịch dùng.
Bàn trang điểm đầy ắp mỹ phẩm cao cấp, trang sức đặt ngẫu nhiên cũng đều là hàng hiệu đắt tiền. Tủ quần áo thì chật ních đồ, toàn là đồ mới có mác thương hiệu lớn, thậm chí cả Lục Hạo Đình cũng có không ít – nào là vest, nào là đồ mặc nhà, cả đồ thể thao – đều là hàng phiên bản giới hạn và nguyên bộ chuẩn chỉnh.
Bà ta cay đắng nhận ra, chỉ riêng tủ quần áo và giày dép của Cố Vân Tịch thôi, giá trị đã vượt quá cả chi tiêu sinh hoạt của bà ta trong một năm. Điều này làm sao bà ta chấp nhận nổi?
Thấy Cố Vân Tịch không trả lời thẳng câu hỏi, Thẩm Hương Lan lập tức cáu kỉnh: “Tôi hỏi thì cứ trả lời thẳng là được rồi, nói lắm lời thế làm gì?”
Cố Vân Tịch thấy thái độ kia của bà ta thì nhún vai, bình tĩnh đáp: “Cháu cũng không biết nữa.”
“Làm sao có thể không biết!” Thẩm Hương Lan trừng mắt.
“Thật mà, cháu thực sự không biết.” Cố Vân Tịch tỏ vẻ vô tội: “Mỗi năm cháu kiếm được nhiều tiền như thế, công việc kinh doanh thì vẫn đang mở rộng không ngừng. Năm ngoái còn ít, năm nay có khi gấp mấy lần năm ngoái cũng nên. Tiền nhiều quá, thật sự cháu cũng chẳng đếm kỹ. Dù sao thì cháu cũng tiêu rất giỏi, nên chưa từng ngồi thống kê cụ thể bao giờ.”
Thẩm Hương Lan: “…”
“À, đúng rồi! Dì cũng thấy đó, chỗ mỹ phẩm hồi nãy là hơn 10 triệu tệ rồi. Mà tình huống như vậy gần như nửa tháng có một lần. Năm ngoái chưa được như thế đâu, bây giờ tăng nhiều rồi, sang năm chắc còn nhiều hơn nữa.”
“Còn nữa, cháu đang nghiên cứu một loại dược phẩm mới. Đợi hoàn thành, đưa ra thị trường thì tiền cũng không ít đâu.”
“Với lại, nếu có bệnh nhân, cháu còn có thể khám và chữa bệnh để kiếm thêm. Rồi thì đóng phim, quảng cáo, đầu tư này kia nữa… Ừm… đại khái cũng chỉ nhiêu đó thôi. À đúng rồi, còn có thu nhập từ Tập đoàn Vân Thượng nữa. Chưa kể đến mấy loại dược phẩm độc quyền của cháu, chỉ cần ngồi chờ thu tiền thôi!”
Thẩm Hương Lan: “…”
Bà ta cảm thấy đầu óc mình như tê liệt, không thể nào tưởng tượng nổi - từng ấy thứ cộng lại, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?
Người khác có thể chưa hình dung rõ được, nhưng riêng chuyện lô mỹ phẩm hồi nãy thôi, chính mắt bà ta đã thấy - lần này, hơn mười triệu.
Vậy mà Cố Vân Tịch còn thản nhiên nói, loại giao dịch như vậy nửa tháng xảy ra một lần? Vậy… một năm thì sẽ là bao nhiêu tiền chứ?
Thẩm Hương Lan càng nghĩ càng cảm thấy khó mà chấp nhận nổi. Số tiền đó đã vượt xa sự hiểu biết và tưởng tượng của bà ta.
Bà ta hoàn toàn không hình dung nổi một người như Cố Vân Tịch tiêu tiền vào những việc gì, cần bao nhiêu để nuôi cả một đội trợ lý, nhân viên. Bà ta chỉ thấy một điều - Cố Vân Tịch kiếm quá nhiều tiền.
Một cô gái còn trẻ như vậy, mỗi năm lại có từng ấy tiền tiêu vặt?
Thế này… thế này còn ra gì nữa?
Chẳng phải so với đám quý phụ nhân trong đại viện này, ai cũng không bằng cô ta sao?
"Cô… cô…"
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Thẩm Hương Lan lúc này đã bị kích động đến mức gần như mất kiểm soát. Bà ta vừa há miệng đã muốn nghĩ cách làm sao để moi được đống tiền kia từ tay Cố Vân Tịch. Dù gì thì con bé cũng định cưới Lục Hạo Đình cơ mà?
Mà đã cưới thì cũng coi như là con dâu bà ta - mẹ chồng quản con dâu, đó là chuyện đương nhiên!
Nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nói vang lên từ trên lầu đã cắt ngang dòng suy nghĩ đó.
Lục Hạo Vũ đang đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống hai người ở dưới chân cầu thang. Khuôn mặt cậu ta vô cảm, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Hương Lan lại có phần lạnh lẽo.
Bị con trai nhìn bằng ánh mắt như vậy, Thẩm Hương Lan lập tức giật mình, lý trí cũng dần quay lại.
"Không có... không có gì cả!"
Lục Hạo Vũ nhàn nhạt nói: "Ơ kìa, chẳng phải mẹ vừa bảo muốn ra ngoài đi dạo sao? Trời sắp tối rồi đó, đi nhanh còn kịp!"
Cậu ta cứ đứng yên đó nhìn chằm chằm, khiến Thẩm Hương Lan cũng không biết phải nói gì thêm, đành gật đầu rồi rời khỏi nhà.
Chờ bà ta đi rồi, Lục Hạo Vũ vẫn đứng nguyên một chỗ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Vân Tịch.
Cố Vân Tịch hơi cau mày. Cô luôn cảm thấy cậu nhóc này có gì đó... rất kỳ lạ.
Cô bước chầm chậm lên lầu, vừa lên đến tầng hai thì bất ngờ bị Lục Hạo Vũ kéo mạnh vào phòng riêng của cậu ta.
"Rầm!" Cửa bị đóng sầm lại, sau đó bị khóa từ bên trong.