Cố Vân Tịch sững người!
Cô nhìn đứa nhỏ kia khóa cửa lại, ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ.
Thằng bé này... đầu óc có vấn đề à?
Lục Hạo Vũ nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc hỏi: "Những điều chị vừa nói lúc nãy… đều là thật sao?"
Cố Vân Tịch nhíu mày: "Cái gì cơ?"
"Ý tôi là... những khoản tiền chị kiếm được, thật sự nhiều đến như vậy sao?"
Sắc mặt Cố Vân Tịch lập tức lạnh đi.
"Chuyện đó không liên quan gì đến cậu cả!"
Thấy sắc mặt Cố Vân Tịch lạnh lùng, nhớ tới quan hệ của mình và Lục Hạo Đình, đáy mắt Lục Hạo Vũ hiện lên một vòng châm chọc, nhưng lời nói vừa rồi khiến cậu ta rung động, nhưng cậu ta vẫn kiên trì hỏi rõ ràng.
"Tôi không muốn tiền của cô, tôi chỉ là muốn biết những gì vừa rồi cô nói có phải là thật hay không? Một năm cô có thể kiếm nhiều như vậy sao? Không đúng, là cô bây giờ liền có thể kiếm nhiều như vậy sao? Những thứ đó sau này phát triển chẳng phải là còn có thể kiếm càng nhiều?"
Cố Vân Tịch nhíu mày: "Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?"
Lục Hạo Vũ nói: "Tôi muốn biết, một cái nữ minh tinh như cô có thể kiếm nhiều như vậy, vẫn là. . . Phần lớn nữ minh tinh đều có thể kiếm nhiều như vậy?"
Cố Vân Tịch nhìn cậu ta một hồi lâu, có chút đoán không ra đứa bé này đang suy nghĩ gì, chẳng qua Cố Vân Tịch vẫn là trả lời vấn đề của cậu ta.
"Thật ra thì, tôi kiếm được nhiều như vậy cũng chỉ vì một phần của công việc thôi. Làm nữ minh tinh, tiền tôi kiếm được không phải là quá nhiều. Vì minh tinh cần phải nuôi đội ngũ, mà tôi lại nhanh chóng nổi tiếng, nên tiết kiệm được khá nhiều chi phí. Hiện tại, tôi có một lượng người hâm mộ và địa vị nhất định, thuộc loại sao nhỏ nổi bật. Nếu là người bình thường, thì công ty quản lý sẽ phải chi tiêu rất nhiều tiền vào họ."
"Rất nhiều người đã cố gắng suốt bảy, tám năm mà cũng không thể đạt được thành tích như tôi. Trước đó, tôi cũng phải dựa vào công ty hỗ trợ, mà kiếm được tiền thì lại phải chia cho công ty, cộng thêm chi phí nuôi đội ngũ, tạo hình, bảo dưỡng trang sức, đồ trang điểm, v.v., tất cả đều tiêu tốn rất lớn."
Lục Hạo Vũ nhíu nhíu mày: "Vậy tại sao còn làm minh tinh? Nếu không kiếm được tiền thì làm làm gì?"
Cố Vân Tịch: ". . ." (Trong lòng thầm nghĩ: Cái logic gì vậy trời?) 😑
Lục Hạo Vũ nhướng mày, như thể đang suy nghĩ kỹ lưỡng, rồi nói: "Cô đã nói là tiền kiếm được từ làm minh tinh chẳng có bao nhiêu, vậy sao không dừng lại đi, lãng phí thời gian thôi. Cô bán đồ mỹ phẩm rất tốt mà, sao không quảng bá mạnh mẽ hơn? Nếu cần hỗ trợ, nói với anh trai tôi một tiếng chẳng phải dễ dàng sao?"
"Cô biết chế thuốc à? Là thuốc gì? Làm nhanh lên đi! Đây là nguồn lợi lớn nhất, cô biết trị bệnh kiếm tiền mà, sao không mở bệnh viện đi? Thực sự là lãng phí thời gian đấy."
Cố Vân Tịch: "..."
Cô bắt đầu cảm thấy đứa trẻ này có vấn đề thật.
"Cậu thật sự muốn tôi kiếm nhiều tiền đến vậy sao?"
Lục Hạo Vũ đáp: "Đương nhiên rồi, Lục gia thiếu nhất là tiền. Cô không kiếm tiền mà cứ làm những việc tốn công vô ích sao? Rảnh rỗi à? Anh trai tôi làm trong quân đội, căn bản không có thời gian làm kinh doanh, cô hiểu không?"
Lục Hạo Vũ nhìn Cố Vân Tịch, ánh mắt chứa đầy vẻ ghét bỏ, như thể cảm thấy cô không làm việc nghiêm túc.
Cố Vân Tịch: "..."
Cố Vân Tịch nhìn Lục Hạo Vũ, ánh mắt có chút tò mò và nghiên cứu.
"Việc tôi kiếm tiền hay không, sao lại liên quan đến cậu? Lục gia thiếu tiền thì sao? Tôi và anh trai cậu không thiếu tiền!"
Cô không thể hiểu nổi sao Thẩm Hương Lan lại ghét bỏ việc cô kiếm tiền. Nếu thật sự không có tiền, chẳng phải Lục Hạo Vũ càng vui sao? Ít nhất, trong tay họ không có quá nhiều tài sản, điều này chẳng phải có lợi cho Lục Hạo Đình làm gia chủ Lục gia sao?
Nhưng không ngờ, sau khi nghe Cố Vân Tịch nói vậy, Lục Hạo Vũ lập tức giận dữ.
"Cô im miệng đi! Cố Vân Tịch, đầu óc cô có vấn đề sao? Cô không có tiền thì thôi, sao đại ca tôi lại không có tiền?"
"Anh ấy là gia chủ Lục gia, nếu Lục gia không có tiền, thì anh ấy làm gia chủ có ích gì? Lục gia hiện giờ thiếu quyền lực sao? Cái Lục gia cần hiện tại là tiền, còn các người lại không nghĩ cách kiếm tiền..."
Lục Hạo Vũ nói đến đây, đột nhiên mắt cậu ta hơi híp lại, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Cố Vân Tịch.
"Không đúng, cô cố tình nói như vậy với tôi đúng không? Đại ca tôi thông minh như vậy, sao lại không nghĩ đến vấn đề này? Còn cô..."
"Cô dám đùa giỡn với Tịch gia, cô sẽ không chỉ có những suy nghĩ hẹp hòi như vậy, mà còn bỏ qua toàn bộ tình thế của Lục gia."
Lục Hạo Vũ híp mắt, ánh mắt không rời khỏi Cố Vân Tịch, tiến lên hai bước, nói: "Cố Vân Tịch, đừng cho là tôi còn nhỏ mà cô có thể gạt tôi. Nếu cô thật sự chỉ muốn chiếm lấy một vùng trời nhỏ cho bản thân, vậy thì ngoan ngoãn ở bên cạnh đại ca, làm anh ấy vui vẻ, để anh ấy mãi mãi thích cô là được. Cô làm gì mà lại trêu chọc Tịch gia?"
Cố Vân Tịch đột nhiên có chút sửng sốt, nhìn đứa bé này như thể đang lau mắt để nhìn cho rõ.
Cô cùng Lục Hạo Đình đang ở chung trong Lục gia, nhưng lại là con gái của Vương Thục Trinh, mà Vương Thục Trinh đã gả vào Tịch gia. Gần đây, bà Đại phu nhân của Tịch gia vẫn luôn cố gắng mời cô quay về nhà họ.
Cô gần đây cũng tiếp xúc khá nhiều với Tịch gia, và rõ ràng là cô không phản đối việc trở thành con gái của Tịch gia.
Điều này lại khiến người trong Lục gia phản đối, nhưng chỉ vì cô chưa làm rõ chuyện này. Mặt khác, Vương Thục Trinh vẫn là mẹ cô, cho nên dù Lục Hạo Đình chưa lên tiếng, những người khác trong Lục gia cũng chưa có động thái gì.
Nhưng những người như Thẩm Hương Lan lại luôn khinh bỉ cô, nói rằng cô là người hai lòng, không xứng đáng bước vào Lục gia, còn gọi cô là con gái nuôi của Tịch gia, không thể có quan hệ gì với Lục gia!
Không ngờ, cậu thiếu niên Lục Hạo Vũ mới chỉ mười lăm tuổi lại có thể suy nghĩ như vậy.
Cố Vân Tịch nhìn Lục Hạo Vũ, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ thế nào cậu không cần biết, anh trai của cậu là gia chủ của Lục gia, anh ấy có quyết định của riêng mình. Cậu còn nhỏ, không cần phải lo lắng về những chuyện này. Đến lúc đó tôi sẽ rất tò mò, cậu rốt cuộc nghĩ thế nào."
"Sao nào? Chẳng lẽ cậu rất mong anh trai cậu có tiền, có thế, có năng lực, và địa vị trong Lục gia không thể bị dao động? Vậy cậu làm sao mà sống?"
Giọng điệu dứt khoát này của Cố Vân Tịch đã thành công chọc giận Lục Hạo Vũ. Khuôn mặt cậu ta âm trầm, giận dữ nói:
"Tôi... tôi... tôi chỉ muốn ở dưới bóng đại thụ mà được che chở, để anh trai tôi đi phía trước liều mạng bảo vệ Lục gia, còn tôi thì cứ là thiếu gia của Lục gia, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như bao người khác, còn cô thì sao?"
Cố Vân Tịch: "... "