Đường Cẩm nhìn thấy Cố Vân Tịch thì mỉm cười với cô: “Cố tiểu thư, cô đến rồi! Ngồi bên này nhé!”
Cô ấy dẫn Cố Vân Tịch ngồi xuống một bên. Trợ lý mang cà phê tới, rồi Đường Cẩm lấy ra vài bản phác thảo thiết kế đưa cho Cố Vân Tịch xem, vừa đưa vừa nói: “Đây là tạo hình của cô lần này trong Vương quốc Tinh Linh. Cô xem trước đi, cảm nhận thế nào. Mấy bộ này đã được làm xong rồi, lát nữa cô thử mặc xem sao. Tôi muốn nhìn trước hiệu ứng khi cô khoác lên người để còn cân nhắc chỉnh sửa nếu có ý tưởng mới. Biết đâu lại nghĩ ra được điều gì hay ho thì còn kịp thay đổi.”
Đường Cẩm rất nghiêm túc với công việc của mình. Dù loại việc này cô ấy hoàn toàn có thể quyết định mà không cần hỏi qua diễn viên, nhưng cô biết, cùng một bộ trang phục khi mặc lên những người khác nhau sẽ tạo ra cảm giác rất khác nhau. Huống hồ, mỗi diễn viên lại có cách diễn và biểu đạt riêng biệt. Hiện giờ thời gian vẫn còn thoải mái, nên cô ấy rất muốn xem trước hiệu quả khi Cố Vân Tịch mặc thử.
Đặc biệt là...
Đường Cẩm bật cười!
Con bé này, thật sự không phải dạng vừa đâu!
Chậc chậc chậc...
Phải tranh thủ lấy lòng mới được. Biết đâu sau này cô bé này lại là người giúp được mình nhiều chuyện lớn!
Khóe miệng Đường Cẩm khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy tinh quái. Trong đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh chẳng khác nào một tên trộm nhỏ!
Cố Vân Tịch nhìn những bản phác thảo thiết kế trước mặt, không khỏi cảm thấy yêu thích. Đúng là nhà thiết kế có thực lực có khác, từng mẫu trang phục đều ăn khớp hoàn hảo với chủ đề của bộ phim, tạo hình thật sự rất có cảm giác.
Kiếp trước, cô vốn đã làm việc trong ngành phim ảnh, lại thêm gu thẩm mỹ cùng cảm nhận về thời trang cũng được bồi dưỡng từ sớm, nên với những thứ này, Cố Vân Tịch đặc biệt nhạy bén. Vì vậy, cô và Đường Cẩm nói chuyện vô cùng hợp ý.
Càng trò chuyện, cả hai càng thấy thoải mái. Cố Vân Tịch cảm nhận được Đường Cẩm dường như rất xem trọng mình, điều này khiến cô có chút thắc mắc — hình như bản thân cũng chưa đến mức quan trọng đến thế mà?
Tuy nhiên, Đường Cẩm rõ ràng không có ý xấu với cô, nên Cố Vân Tịch cũng không nghĩ quá nhiều. Được người khác xem trọng, dù sao cũng là chuyện tốt, phải không?
Cuối cùng, Cố Vân Tịch đi thử đồ. Sau khi mặc bộ trang phục trong phim vào rồi bước ra, Đường Cẩm lập tức giúp cô trang điểm.
Những việc này, Đường Cẩm cực kỳ thành thạo. Hai người vừa chỉnh sửa vừa trò chuyện, lúc nào cũng có thể tìm thấy những chủ đề chung. Trong số các trang phục, có một bộ lễ phục màu xanh lục là quan trọng nhất — trong phim, đây là bộ cô sẽ mặc trong một phân cảnh vô cùng quan trọng.
Sau khi mặc xong, Đường Cẩm giúp cô chỉnh sửa tạo hình một chút, rồi tiến hành chụp ảnh thử. Cố Vân Tịch đứng trước ống kính, còn Đường Cẩm đứng một bên quan sát quá trình quay chụp.
Lúc này, trong lòng Đường Cẩm dâng lên một cảm giác thật kỳ diệu.
Cô ấy không ngờ rằng mình lại hợp với Cố Vân Tịch đến thế. Nhìn cô gái trẻ trước mắt, Đường Cẩm bất chợt cảm thấy trong đầu mình tràn ngập cảm hứng sáng tạo.
Cố Vân Tịch rất xinh đẹp, khí chất có chút lạnh lùng thanh thuần, nhưng con người thì lại không hề lạnh nhạt.
Trên người cô gái này có một phong cách biến hóa khôn lường. Trước đây, Đường Cẩm từng xem qua rất nhiều bức ảnh của Cố Vân Tịch khi tham gia các sự kiện. Trong đó, không ít lần cô mặc những bộ lễ phục mang phong cách ngọt ngào kiểu Lộ Triết Tịch.
Cố Vân Tịch còn rất trẻ, mặc kiểu váy như vậy đúng là vô cùng hợp.
Thế nhưng, trong mắt Đường Cẩm, trên người cô lại toát ra một nét chín chắn và trầm ổn đặc biệt — chỉ là bình thường rất hiếm khi để lộ ra ngoài.
Về mặt tạo hình, nếu để cô ấy tự tay thiết kế cho Cố Vân Tịch, biết đâu lại có thể tạo nên một hình tượng hoàn toàn khác biệt, gây kinh ngạc đến mức không tưởng!
Sau một hồi trao đổi sôi nổi, Đường Cẩm và Cố Vân Tịch dần trở nên thân thiết, thậm chí đã có thể xem như bạn bè. Buổi trưa, Đường Cẩm chủ động mời cô đi ăn cơm để trò chuyện nhiều hơn.
Cố Vân Tịch cũng rất vui vẻ khi ở cạnh cô ấy, trong lòng còn âm thầm nghĩ phải “lôi kéo” Đường Cẩm về phía mình. Thế là, hai người phụ nữ, mỗi người đều có mục đích riêng, lại ăn ý lạ thường — ai cũng muốn "bồi dưỡng thêm chút tình cảm" với đối phương.
Đường Cẩm đi lấy xe, còn Cố Vân Tịch thì đứng chờ ở cửa. Chỉ chốc lát sau, một chiếc siêu xe thể thao bóng loáng lao đến. Màu đỏ rực rỡ cùng những đường cong mượt mà hút mắt khiến Cố Vân Tịch không khỏi sáng bừng cả ánh nhìn.
"Oa nha!"
Ngầu quá đi mất!
Đường Cẩm nhìn cô, mỉm cười: "Đi thôi!"
Cố Vân Tịch vừa lên xe, Đường Cẩm liền đạp mạnh chân ga — chiếc xe như bão táp lao vút đi!
Chiếc xe lao đi với tốc độ cực nhanh, khiến người ngồi trong cũng cảm thấy kích thích vô cùng!
Đường Cẩm bật cười, hỏi: "Đã từng chơi đua xe bao giờ chưa?"
Cố Vân Tịch cười nhẹ: "Nói thật thì, chưa từng chơi thật sự, nhưng kỹ thuật lái xe của tôi rất ổn, đua xe cũng không thành vấn đề đâu."
"Thật không đấy? Rảnh thì mình cùng đi nhé? Trước kia tôi từng chơi ở nước ngoài, nhưng dạo này bận công việc quá nên cũng lâu rồi chưa được 'bung xoã' tí nào!"
Cố Vân Tịch bật cười ha ha: "Muốn ra ngoài quẩy à? Dễ thôi! Lúc nào rảnh tôi dẫn cô đi, đảm bảo khiến cô hài lòng luôn!"
Kiếp trước, cô từng là bạn thân của Lâm Kiêu — tên này lúc mới xuất ngũ chính là một thiếu gia ăn chơi điển hình, những chỗ ăn chơi trác táng nào nổi tiếng là anh ta đều biết hết.
Mà đã là bạn thân, tất nhiên cô cũng từng đi theo.
Đời này tuy cô chưa từng trực tiếp đi quậy phá thật, nhưng nơi nào có gì, cô đều biết rõ!
Đường Cẩm tròn mắt ngạc nhiên: "Thật không đó? Nhìn cô ngoan ngoãn, nhỏ tuổi như vậy, tưởng hiền lành lắm, ai ngờ lại ‘máu chiến’ vậy sao?"
Cố Vân Tịch cười nói: "Tôi chưa từng trực tiếp chơi, nhưng đôi khi cũng tự mình thử chút đỉnh. Hơn nữa, có một người bạn thân của tôi là khách ruột ở mấy chỗ đó, nên tôi biết khá rõ."
Ánh mắt Đường Cẩm sáng rỡ: "Được đấy! Quyết định vậy đi, khi nào rảnh ta cùng nhau đi!"
Chiếc xe nhanh chóng đến nơi. Hai người bước vào nhà hàng, cùng nhau ăn một nồi lẩu nóng hổi.
Đường Cẩm ăn cay rất giỏi, Cố Vân Tịch cũng vậy — cả hai đều thuộc kiểu "không cay không vui", đặc biệt còn cực kỳ mê thịt.
Hai người gọi đầy một bàn toàn là món mặn và nhiều thịt, ăn được một lúc, cả hai đều có chút ngạc nhiên về đối phương.
"Không ngờ cô ăn khỏe vậy luôn đấy!" Đường Cẩm nhìn Cố Vân Tịch — dáng người vẫn hoàn hảo không chút mỡ thừa, tặc lưỡi cảm thán: "Làm minh tinh chẳng phải lúc nào cũng phải giữ dáng à? Cô ăn kiểu này, quản lý của cô không nói gì sao?"
Hôm nay tâm trạng Cố Vân Tịch rất tốt, trên mặt nở rộ nụ cười: "Không sao đâu. Tôi là sếp mà — người đại diện là nhân viên của tôi, anh ta dám nói gì chứ? Với lại… anh ta có nói thì tôi cũng không nghe, ha ha ha!"
"Ha ha ha ha!" Đường Cẩm phá lên cười: "Tốt! Thế mới là sống! Làm người một đời, quan trọng nhất là hai chữ: ăn uống! Cô nghĩ xem, mình vất vả kiếm tiền như thế, mà đến ăn cũng không dám ăn ngon thì kiếm tiền để làm gì?"
"Chỉ là… con gái mà béo thì đúng là mất thẩm mỹ thật." Cô ấy nói tiếp: "Nhưng tôi may mắn không cần lo chuyện đó. Kiếp này điều khiến tôi tự hào nhất — chính là ăn hoài mà không mập! Ha ha ha ha!"
Cố Vân Tịch cũng bật cười: "Tôi cũng vậy!"
"Ha ha ha! Cạn ly cái đã!" Đường Cẩm phấn khích giơ ly lên.
Hai người vừa ăn một bữa no nê vừa uống không ít rượu. Khi rời khỏi nhà hàng, cả hai khoác vai nhau thân thiết, Đường Cẩm còn bày ra dáng vẻ "đại ca" bá đạo, ôm vai Cố Vân Tịch đầy khí thế.
"Hôm nay đúng là sảng khoái quá trời luôn! Này, cô nói xem, nếu phụ nữ chúng ta mỗi ngày đều có thể sống thoải mái như vậy, thì cần gì đến đàn ông chứ? Phụ nữ với nhau mới là chân ái! Đàn ông… chỉ là ngoài ý muốn thôi!"
Vừa nói xong, quay đầu lại — liền thấy một người đàn ông đang đi thẳng về phía họ.
Bước chân Đường Cẩm lập tức khựng lại. Nụ cười còn dang dở trên mặt cô, trong nháy mắt cứng đờ.
"Diệp Phồn!"
—-------------
Maya có lời muốn nói:
Đúng kiểu "quay đầu là thấy định mệnh". Chạy đi đâu cho khỏi nắng. Ha ha ha ha….