Cố Vân Tịch và Đường Cẩm vừa chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, thì Diệp Phồn — đúng lúc ấy — lại vừa bước vào.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề. Hai người hình như đang nói chuyện gì đó, có vẻ là bàn chuyện làm ăn.
Hai bên cứ thế... chạm mặt. Cùng lúc dừng bước.
Đường Cẩm nhìn thấy Diệp Phồn, ánh mắt khựng lại — mà Diệp Phồn cũng vừa vặn nhìn thấy cô ấy.
Thật ra, lần này khi về nước, Đường Cẩm đã sớm biết sẽ có ngày phải gặp lại Diệp Phồn. Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, tưởng rằng có thể bình thản đối mặt.
Thế nhưng... đến khi thực sự chạm mặt, cô ấy vẫn sững người trong thoáng chốc.
Họ... đã sáu năm rồi chưa gặp nhau, phải không?
***
Sáu năm trước, họ còn là những người trẻ tuổi đầy kiêu ngạo và bồng bột. Lúc đó, anh ta là quý công tử nổi danh, còn cô chỉ là một cô nhi ở tầng đáy xã hội.
Ban đầu, họ không có lý do gì để gặp nhau, nhưng chính nhờ Đường Lạc mà họ biết đến nhau.
Lúc ấy, Đường Dục vẫn còn sống, và Đường gia không chịu công nhận Đường Lạc là con riêng, vì thế tình cảnh của Đường Lạc và cô cô nhi cũng chẳng khác gì nhau.
Duy chỉ có điều, Đường Dục là một người rất tốt. Anh biết baa mình tệ bạc, nên cảm thấy đứa trẻ Đường Lạc đó, rất vô tội. Cuối cùng, Đường Lạc là em trai của anh, mặc dù Đường Dục không hẳn là yêu thương lắm, nhưng anh cũng không thể nhìn đứa em trai nghèo túng một mình.
Vì thế, khi đó, Đường Lạc có Đường Dục, người anh này nuôi dưỡng, cuộc sống không đến nỗi tệ.
Còn cô là đứa cô nhi được Đường Lạc thương xót, luôn giúp đỡ, bảo đảm rằng cô ít nhất có đủ thức ăn để no bụng.
Lúc đó, cô vô cùng cảm kích Đường Lạc, cũng rất ao ước có được người anh như Đường Dục - mạnh mẽ, tài giỏi.
Cô luôn chăm sóc Đường Lạc, giặt quần áo cho anh ta, quét dọn phòng, nấu cơm cho anh ta ăn. Trong khả năng của mình, cô cố gắng đền đáp lại những gì anh ta đã làm cho mình.
Cứ như vậy, trôi qua thật nhiều năm.
Mãi cho đến sau này, khi Đường Dục hy sinh trong nhiệm vụ, Đường gia không còn người trụ cột, Lục Hạo Đình và Diệp Phồn tìm đến, nói rằng họ sẽ thay Đường Dục chiếu cố Đường Lạc, vì Đường Dục là anh em của họ.
Từ đó, họ trở thành anh em của nhau.
Có sự trợ giúp của Lục Hạo Đình và Diệp Phồn, cuộc sống của Đường Lạc như được "hack" vậy, một đường thăng tiến vùn vụt!
Lúc này, thân phận của cô lại trở nên phức tạp.
Ban đầu, Lục Hạo Đình và Diệp Phồn đều tưởng cô là bạn gái của Đường Lạc, nên rất quan tâm và chăm sóc cô, không có ý bài xích cô khỏi vòng tròn bạn bè của họ.
Rồi sau đó, giữa cô và Diệp Phồn xảy ra chuyện gì đó.
Cuối cùng, cô quyết định rời đi, một mình ra nước ngoài. Cô đi… sáu năm.
Sáu năm qua, từ khi còn trẻ bồng bột đến giờ đã trưởng thành hơn, cô đã trải qua rất nhiều chuyện ở nước ngoài. Tính toán thời gian, cô cảm thấy đã đến lúc phải trở về.
Và thế là, cô quay lại.
***
Diệp Phồn đương nhiên cũng nhìn thấy Đường Cẩm. Sáu năm không gặp, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như xưa, chỉ là đã trở nên thành thục hơn rất nhiều. Nét đẹp của cô vẫn tỏa sáng, ánh hào quang vẫn không thay đổi, vẫn làm người khác phải trầm trồ!
Chỉ có điều, nhớ lại lời nói vừa rồi của cô, mặt Diệp Phồn đen lại!
Ngày xưa, cô vừa ngủ với anh thì đã vội vàng chạy đi, bao nhiêu năm qua cũng không quay lại. Bây giờ cuối cùng anh tìm được cơ hội để đưa cô về, thế mà cô vừa trở về ba ngày, cũng chẳng thèm đến thăm anh?
Chẳng lẽ cô vẫn đang đợi anh đến tìm cô?
Anh không cần mặt mũi nữa à?
May là anh thông minh, tìm được người bạn đến "gặp ngẫu nhiên", nhưng không ngờ cuối cùng gặp được cô, lại còn nghe cô nói câu đầu tiên lại là…
Một cú sốc!
Tốt lắm!
Thật sự là rất tốt!
Diệp Phồn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đường Cẩm. Thấy Đường Cẩm nhìn mình lâu như vậy mà không nói lời nào, anh càng thêm tức giận!
Người phụ nữ này chẳng lẽ không nhớ anh sao? Cô thật sự coi anh là cái gì ngoài ý muốn à?
Đáng ghét!
Cô thật quá vô tâm vô tình!
Diệp Phồn đấu tranh trong lòng, vô số suy nghĩ rối loạn bay qua trong đầu, tưởng tượng cũng phong phú không kém.
Cố Vân Tịch nhìn thấy Diệp Phồn, vốn định lên tiếng chào hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của anh có chút kỳ quái, liền ngừng lại.
"Diệp Phồn, sao vậy? Ai chọc giận anh thế? Nhìn anh kìa, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy!"
Diệp Phồn nhìn sang Cố Vân Tịch, nộ khí vẫn chưa tan, anh lạnh lùng nói: "Đây là bạn mới của em à? Cố Vân Tịch, em có bạn trai rồi đấy, lời của cô ấy em cũng nghe theo sao? Nếu để đại ca biết, chắc chắn anh ấy tức chết mất!"
Cố Vân Tịch: "..."
Câu nói của Diệp Phồn khiến Cố Vân Tịch ngẩn người một chút!
Sau khi tỉnh lại, cô hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Phồn, sao hôm nay anh ta lại kỳ lạ vậy nhỉ?
Giống như bị ai đó vung ra một cơn oán niệm vậy!
Cố Vân Tịch cười nhạt, đáp lại: "Đại ca của anh, EQ và trí thông minh của anh ấy đều ở mức online, cho dù anh ấy coi tôi là ngoài ý muốn, anh ấy cũng có cách nhanh chóng biến tôi thành duy nhất của mình đấy!"
Diệp Phồn: "..."
Móa!
Lại còn rải cơm chó!
Trúng mười nghìn điểm bạo kích!
Mặt Diệp Phồn lập tức tối đen như đáy nồi!
Diệp Phồn đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên, giọng nói của Giang Minh Hàn vang lên.
"Tam ca!"
Giang Minh Hàn nhìn thấy Diệp Phồn, vẻ mặt có chút hưng phấn, bước nhanh tới: "Tam ca, trùng hợp quá, anh cũng ở đây sao?"
Nói xong, nhìn thấy Đường Cẩm, Giang Minh Hàn lập tức sửng sốt!
"Cô.... Cô..."
Anh ta ngạc nhiên, vừa định nói gì đó thì đã bị Diệp Phồn kéo đi: "Đi, đi ăn cơm!"
"Không phải... Tam ca... Tam ca..."
Giang Minh Hàn vẫn không rời mắt khỏi Đường Cẩm, nhìn nàng một hồi lâu, nhưng một câu cũng chưa kịp thốt ra thì đã bị Diệp Phồn lôi đi!
Cố Vân Tịch lúc này liền nhận ra chút gì đó: "Các cô quen nhau à?"
"Khụ khụ..."
Đường Cẩm sờ sờ mũi, cười khổ một cái: "Đâu chỉ là quen...!"
Thực chất, lần này trở về, Đường Cẩm đã lên kế hoạch cho rất nhiều chuyện, đều là những việc cực kỳ táo bạo muốn đối phó với Diệp Phồn, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy anh ta, kết quả tất cả dũng khí đều biến mất sạch, khiến Đường Cẩm cảm thấy hơi phiền muộn.
"Chuyện này... Tôi cũng không biết phải nói thế nào với cô, để sau này sẽ nói từ từ cho cô sau! Tôi đoán, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi, nhưng mà..."
"Cô phải hứa với tôi, chúng ta là bạn bè, lúc tôi chưa nói gì với cô, nếu có người khác nói với cô, cô đừng tùy tiện tin, được không?"
Cố Vân Tịch thấy Đường Cẩm hình như có chút lo lắng, lúc này liền nhẹ gật đầu, trấn an cô ấy.
Đường Cẩm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi gặp Diệp Phồn, cô ấy lại không còn tự tin như trước, cả người có chút chán nản, ủ rũ.