Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 676: Chương 676




Thế nhưng Quân Nguyệt lại hiểu rõ, người phụ nữ này là kẻ tuyệt đối không thể đắc tội.

Bởi vì trong tay bà ta đang nắm giữ bí mật của Quân Nguyệt. Cô bắt buộc phải giữ cho người này luôn trong tầm kiểm soát, không thể để xảy ra sai sót gì.

Nghĩ đến đây, Quân Nguyệt chỉ biết thở dài bất lực.

Là người thừa kế của Quân gia, bao nhiêu năm nay cô luôn sống thuận lợi, chưa từng gặp biến cố lớn. Đến cả trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị một kẻ không rõ lai lịch ép buộc, khống chế như thế này.

Ba năm trước, người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện, nắm được điểm yếu của cô, rồi ép cô phải “hợp tác”. Nhưng trên thực tế, cái gọi là “hợp tác” chẳng khác nào là bắt cô phải ngoan ngoãn nghe lời.

Ba năm nay, Giải Trí Hằng Thiên đã đổ vào người bà ta không biết bao nhiêu tiền, mà hoàn toàn không cần bất kỳ điều kiện gì.

Thậm chí, một vài quyết định quan trọng trong công ty cũng phải chờ người phụ nữ kia gật đầu mới được thực hiện.

Quân Nguyệt rất không cam lòng, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Một khi những bí mật trong tay người đó bị tiết lộ, rất có thể cô sẽ phải ngồi tù.

Ba năm qua, người phụ nữ kia liên tục lợi dụng Giải Trí Hằng Thiên để làm những việc phạm pháp. Mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng, và Quân Nguyệt cũng không còn cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta nữa rồi.

Quân Nguyệt đưa tay khẽ vuốt bụng mình, đứa bé sắp chào đời khiến cô càng thêm quyết tâm. Dù có phải liều mạng, cô cũng nhất định phải bảo vệ bản thân.

Còn về phần Cố Vân Tịch…

Đã làm minh tinh thì cũng đừng trách người khác chơi chiêu bẩn. Hơn nữa, năm đó chuyện liên quan đến chồng cô cũng vì con nhóc này mà xảy ra, cô vẫn luôn thấy khó chịu trong lòng.

Thật là nực cười, lúc đó rõ ràng cô đã đứng ra giải quyết rồi, chẳng phải Cố Vân Tịch cũng bị chồng cô dìm cho lặn mất tăm hay sao? Vậy mà sau khi trở về, còn dám lên tiếng tố cáo, đúng là không biết điều!

Nghĩ thông suốt chuyện này, Quân Nguyệt lập tức bắt đầu rà soát trong giới xem có ai có thể kéo Cố Vân Tịch xuống được.

Người đó không chỉ phải có đủ thế lực, mà còn cần có bản lĩnh đủ mạnh để biến Thịnh Thế – một công ty từng phát triển mạnh mẽ – thành ra bộ dạng thê thảm như hiện tại.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Quân Nguyệt cũng xác định được một người — không ai khác, chính là đối thủ sống còn của giải trí Thịnh Thế - Tổng giám đốc của Truyền Thông Quang Diệu!

Người này… có hậu thuẫn rất lớn.

***

Tại Đế Đô, sau khi tiếp quản hơn nửa tài sản của Giải trí Thịnh Thế, Cố Vân Tịch lập tức bị cuốn vào guồng công việc. Vấn đề đầu tiên cô phải đối mặt chính là hợp đồng với các nghệ sĩ tuyến một.

Rõ ràng là, bọn họ không mấy sẵn lòng gia nhập Truyền Thông Vân Thượng.

Một công ty nhỏ như thế, cho dù có Trần Kính Nguyên đứng sau, họ vẫn chẳng muốn dính dáng vào.

Dù sao Cố Vân Tịch cũng chỉ là người mới trong giới, nếu họ công khai ký dưới tên cô, vậy chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho cả giới giải trí hay sao?

Nhưng nể mặt Trần Kính Nguyên, cuối cùng bọn họ cũng xử lý mọi chuyện một cách thận trọng, không gây khó dễ quá đáng.

Với những người này, Cố Vân Tịch giữ thái độ linh hoạt – có thể giữ lại ai thì giữ. Lúc này, cô đang ở vai trò của một thương nhân, và những người đó là tài sản có giá trị. Giữ được thì chỉ có lợi, không hại.

Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, Cố Vân Tịch trở về Lục gia nghỉ ngơi.

Vừa mới chuẩn bị bước lên lầu, Cố Vân Tịch liền bị Thẩm Hương Lan chặn lại. Bà ta gấp gáp chất vấn: "Giải trí Thịnh Thế sao lại rơi vào tay cô? Vì sao chứ? Có phải cô cố tình cấu kết với Lục Hạo Đình để giành lấy? Cố Vân Tịch, rốt cuộc cô đang muốn làm gì? Không gây họa cho Lục gia thì cô không chịu nổi đúng không? Thịnh Thế đang kinh doanh rất tốt, cô cướp lấy làm gì? Cô có biết điều hành công ty là thế nào không?"

Cố Vân Tịch liếc bà ta một cái, nhàn nhạt đáp: "Liên quan gì đến bà?"

Thẩm Hương Lan: "…"

Một luồng tức giận nghẹn ở cổ họng, suýt chút nữa không thở nổi.

Phải cố gắng lắm bà ta mới giữ được bình tĩnh, nén giận nói: "Thịnh Thế là sản nghiệp của Lục gia chúng tôi, tôi là con dâu trưởng của Lục gia, sao có thể nói là không liên quan?"

Cố Vân Tịch nhíu mày: "Nhưng Thịnh Thế là tài sản riêng của anh Hạo Đình mà? Lục gia chẳng phải vẫn còn rất nhiều sản nghiệp khác sao?"

Chưa kịp để Thẩm Hương Lan phản bác, cô đã tiếp lời luôn: "À đúng rồi! Tôi nhớ anh Hạo Đình từng nói, mỗi tháng đều gửi đầy đủ chi phí sinh hoạt về cho gia đình, sau này vẫn sẽ gửi như cũ. Vậy dì còn lo cái gì?"

"Anh Hạo Đình còn bao nhiêu sản nghiệp trong tay, cho dù tôi có phá nát Thịnh Thế thì anh ấy vẫn sẽ lo đủ sinh hoạt phí cho gia đình. Cho nên, dì à, dì cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa!"

"Cứ yên tâm đi! Nếu thật sự anh Hạo Đình không lo nổi, tôi sẽ lo thay anh ấy!"

Nói dứt lời, Cố Vân Tịch mỉm cười đầy ẩn ý rồi xoay người định bước lên lầu.

Sắc mặt Thẩm Hương Lan lúc này đã chuyển từ trắng sang tím bầm vì giận: "Đứng lại cho tôi…"

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Giọng nói lãnh đạm vang lên từ hành lang tầng hai. Là Lục Hạo Vũ – con trai bà, đang đứng tựa người vào lan can nhìn xuống với vẻ không vui.

Thẩm Hương Lan nghẹn lời: "Mẹ… không có gì. Chỉ là chuyện công ty của anh con, mẹ muốn hỏi rõ chút. Dù sao cũng là sản nghiệp của Lục gia, làm sao có thể…"

Lục Hạo Vũ cắt ngang lời bà bằng giọng thờ ơ: "Chỉ là một cái công ty sắp phá sản thôi mà. Dù sao cũng là đại ca coi trọng người phụ nữ này, cho thì cho, Lục gia mình thiếu cái gì đâu? Để đại ca chơi vui là được."

Giọng điệu tùy tiện, không chút để tâm. Lục Hạo Vũ đúng chuẩn kiểu thiếu gia nhà giàu, sống phóng túng, chẳng coi ai ra gì.

Thẩm Hương Lan: "…"

Bị con trai bất ngờ chặn lời, Thẩm Hương Lan nghẹn đến mức không nói nên câu.

Bà ta thật sự rất muốn nói thẳng vào mặt đứa con trai cao ngạo, sống trên mây này rằng — Lục gia bây giờ chẳng còn nhiều sản nghiệp như nó tưởng, và tiền cũng không còn dư dả gì mấy.

Nhưng… làm sao bà ta có thể nói ra mấy lời mất mặt như thế trước mặt Cố Vân Tịch?

Đúng lúc đó, Lục Hạo Vũ quay sang Cố Vân Tịch, bình thản nói: "Chị lên trước đi, em có chuyện muốn nói riêng với chị."

Cố Vân Tịch hơi khựng lại: "..."

Cậu thiếu gia này… muốn tìm cô?

Muốn làm gì?

"Hạo Vũ…" Thẩm Hương Lan định mở miệng ngăn lại.

Nhưng Lục Hạo Vũ đã sớm không kiên nhẫn: "Aiya mẹ ơi, con cũng là người lớn rồi, mẹ đừng quản con nữa. Tránh ra một chút, để chị ấy lên."

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mỗi khi nghiêm túc, Lục Hạo Vũ lại toát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Bình thường, cậu ta rất kiệm lời, sống đơn giản như một học sinh ngoan ngoãn, suốt ngày chỉ biết học hành.

Thậm chí nhìn qua chẳng khác nào một con mọt sách, không mấy nổi bật, không giao du nhiều, nói năng lại ít. Với người trong nhà, tuy không quá thân thiết, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt hay chống đối.

Thân phận của cậu ta trong Lục gia vẫn luôn đặc biệt. Dù ít nói, nhưng sự tồn tại của cậu ta chưa bao giờ mờ nhạt.

Lục Hạo Vũ – người như vậy, từ trước đến nay luôn cực kỳ khiêm tốn.

Nhưng khiêm tốn… không có nghĩa là tầm thường.

Lục Hạo Vũ tuy còn nhỏ tuổi, bình thường nhìn qua cũng chỉ là một cậu học sinh bình thường – sạch sẽ, lễ phép, trầm tĩnh. Nhưng một khi nghiêm túc, ánh mắt của cậu lại khiến người ta không thể xem thường.

Cặp mắt kia, khi nhìn người… có áp lực rất lớn.

Thẩm Hương Lan là mẹ ruột của cậu ta, vậy mà mỗi lần bị ánh mắt đó nhìn thẳng, bà ta đều cảm thấy khó lòng chống đỡ.

Cuối cùng bà ta cũng chỉ có thể yếu ớt nói một câu: "Được rồi, mẹ đi lo việc khác đây."

Nói xong, bà ta đành phải nhường đường.

Cố Vân Tịch hơi nhướng mày, trong lòng không khỏi đánh giá lại… Đứa nhỏ này… không đơn giản.

Cô không nói gì, xoay người đi lên lầu, bước theo Lục Hạo Vũ đến phòng riêng của cậu ta.

Cô cũng muốn xem thử, đứa em chồng bề ngoài ngoan ngoãn lễ độ này… rốt cuộc đang toan tính điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.