Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 677: Chương 677




Phòng của Lục Hạo Vũ vẫn giữ nguyên như trước.

Bề ngoài nhìn qua thì có chút xa hoa, kiểu cách rõ ràng là gu của Thẩm Hương Lan. Nhưng nếu để ý kỹ, thì lại rất tinh tế, đơn giản mà sang trọng. Đó là kiểu xa hoa khiêm tốn, không phô trương, nhưng có gu.

Đứa nhỏ này… rõ ràng rất có mắt thẩm mỹ.

Sau khi Cố Vân Tịch bước vào, cô không vội lên tiếng. Cô định nghe xem cậu ta định giở trò gì, rốt cuộc muốn nói gì đây.

Kết quả, vừa bước vào cửa, người ta không hề quanh co, chẳng chút ngượng ngùng, trực tiếp mở miệng: “Cho em ít tiền đi, em hết tiền tiêu rồi.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô sững người mất vài giây. Phải một lúc sau mới định thần lại được.

Cho em ít tiền đi, em hết tiền tiêu rồi!

Cái câu này…

Cậu ta thật sự vừa nói như vậy sao? Không phải cô nghe nhầm đấy chứ!?

Không hiểu kiểu gì, Cố Vân Tịch lại buột miệng hỏi: “Em muốn bao nhiêu?”

Lục Hạo Vũ nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó rất bình thản nói: “Không cần nhiều đâu, ba triệu tệ là được.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cái giọng điệu đúng kiểu nhà giàu mới nổi này… nghe mà không khác gì một cậu ấm phá gia chi tử chính hiệu!

Lúc này, Cố Vân Tịch cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ, đầu óc đứa nhỏ này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

Kiếp trước, những tin tức cô nghe được về Lục Hạo Vũ, đều xoay quanh việc cậu ta luôn đối đầu với Lục Hạo Đình, muốn tranh đoạt quyền thừa kế Lục gia.

Nhưng kiếp này nhìn lại… sao cô lại cảm thấy, đứa nhỏ này hình như… cũng không đến mức ghét cô như vậy?

Có chút lạnh nhạt, có chút kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không làm người ta chán ghét!

Cô hơi nghiêng đầu, nhướng mày hỏi lại: “Em đòi tiền chị á? Em chắc không đấy?”

Cố Vân Tịch bật cười thành tiếng.

Lục Hạo Vũ ngẩng đầu, giọng nghiêm túc đến kỳ lạ: “Đại ca là người nhiều tiền nhất nhà mình, mà tiền của anh ấy chẳng phải đều ở chỗ chị sao? Em không hỏi chị thì hỏi ai?”

Cố Vân Tịch: “…”

Ừm…

Nói thế lại có lý.

Ai ngờ cậu ta lại bổ sung thêm một câu - vừa nói ra, Cố Vân Tịch suýt thì nghẹn họng: “Hơn nữa, em là em ruột của đại ca, chị đi lấy lòng mấy anh ba anh tư làm gì? Sao không lấy lòng em?”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô lại sững người lần nữa.

Cái này…

Cái logic gì đây?

Tự nhiên lại thấy khó mà phản bác!

Trong cái nhà này, người mà Cố Vân Tịch đối xử tốt nhất chính là bà cụ Lục và thằng nhóc “Tiểu Đường”.

Tiểu Đường vừa mới bắt đầu sự nghiệp, có rất nhiều chuyện còn mơ hồ chưa hiểu, là chị dâu lớn, cô đương nhiên phải giúp đỡ hết mức có thể. Huống hồ, thằng bé này lại là kiểu mê ăn, mấy món ngon cô có, gần như lúc nào cũng dành phần cho nó, chưa bao giờ để thiếu.

Không thấy gần đây ông cụ Lục cũng đối xử với cô tốt hơn rõ rệt hay sao?

Cũng là vì mấy món cô gửi cho bà cụ đều bị ông cụ ăn ké được không ít — cho nên tâm trạng ông cụ dạo này cũng khá hẳn.

Mà cái thằng nhóc trước mặt đây…

Sao nghe giọng điệu nó giống như đang… ghen tuông vậy trời?

Cố Vân Tịch đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quặc, liền hỏi: “Em… chắc là có thấy tin tức rồi chứ? Chuyện đại ca em giao Thịnh Thế cho chị. Vừa nãy mẹ em giận đùng đùng đến tìm chị tính sổ, ý là chị… cố tình muốn giành giật hay gì đó.”

“Thôi đi!” Lục Hạo Vũ mất kiên nhẫn cắt ngang, ánh mắt như đang nhìn một con gà ngốc vậy.

“Chị không phải đang muốn hỏi vì sao em không có phản ứng, cũng không quan tâm gì đến mấy cái sản nghiệp của Thịnh Thế đúng không?”

Cố Vân Tịch ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Lục Hạo Vũ liếc nhìn cô như nhìn một con cá bị phơi nắng lâu quá, lộ rõ vẻ thất vọng: “Tưởng chị thông minh lắm, ai ngờ lúc này lại ngốc vậy. Đại ca đã quyết định đưa cho chị, thì chắc chắn anh ấy có lý do riêng. Với lại, đến cả Đường Lạc - cái thằng ngu ngốc đó - mà còn được cho, thì tại sao không thể là chị?”

“Dù sao… đại ca còn thích chị mà!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô hoàn toàn không ngờ… Lục Hạo Vũ lại nói ra một câu như thế.

“Lục Hạo Vũ… Em hình như… tin tưởng đại ca em lắm nhỉ?”

Lục Hạo Vũ nhìn Cố Vân Tịch một cái, không nói gì ngay. Im lặng một hồi, rồi đột nhiên bật cười.

"Tôi là con của Thẩm Hương Lan. Chị nghĩ tôi sẽ tin đại ca à?"

Cố Vân Tịch: "... ..."

Cái thằng nhóc này…

Ngạo kiều kiểu này cũng có chút đáng yêu đấy chứ?

"Em nói Đường Lạc là đồ ngu." Cô hỏi: “Anh ta từng đắc tội với em à?"

Cố Vân Tịch hỏi vậy là thật lòng muốn hiểu thêm về Lục Hạo Vũ, dù gì cũng là em trai ruột của anh Hạo Đình. Nếu thật sự có thể sống chung hòa thuận, thì đương nhiên là tốt nhất.

Lục Hạo Vũ lộ vẻ khinh khỉnh trên mặt: "Ngoài biết ngủ với phụ nữ, anh ta còn biết làm cái gì nữa?"

Cố Vân Tịch: "..."

Không ngờ nhóc này thẳng thắn như thế luôn.

Không dừng lại ở đó, lần này Lục Hạo Vũ không keo kiệt lời nữa, tiếp tục nói một tràng: "Nếu không phải vì đại ca còn nể mặt tình nghĩa anh em với Đường Dục năm xưa, thì Đường Lạc là cái thá gì?"

"Bao nhiêu năm qua đại ca đã giúp anh ta đủ thứ, mà bản thân anh ta lại chẳng chịu làm ăn, nghe nói vì bị phụ nữ phản bội, đau lòng quá nên chán đời... Hừ, nghe mà buồn cười! Rõ ràng là thấy mình đột nhiên leo được lên cành cao, bản tính lộ ra, bắt đầu thích sống kiểu hoang phí, rồi còn giả vờ nói là ‘bị tổn thương’ để ngụy biện?”

"Chậc chậc chậc! Đàn ông người ta trong giới thượng lưu ngủ gái thì ngủ, nhưng sự nghiệp vẫn phất ầm ầm, có ai như anh ta đâu? Đại ca cho anh ta biết bao tài nguyên, kết quả? Thịnh Thế sớm nên đổi chủ rồi mới đúng!"

Cố Vân Tịch: "..."

Lần này cô thật sự bị IQ của thằng nhóc này làm cho choáng váng!

Thật đấy… đây mà là một đứa bé mới mười lăm tuổi sao?

"Này nhóc con, em thông minh phết đấy nha!"

Lần này, Lục Hạo Vũ hiếm hoi không làm cao, ngược lại còn đắc ý nhướng mày một cái, nói rất khí phách: "Dĩ nhiên rồi! Chị nhìn Lục gia mình mà xem, có ai ngu đâu chứ?"

Cố Vân Tịch nghĩ lại, cũng phải… Nói vậy mà lại đúng.

Con cháu Lục gia, đúng là đứa nào cũng thông minh.

Hiện tại nhìn thì có vẻ chưa ai thực sự nổi bật, nhưng đó chỉ là vì tuổi còn nhỏ, chưa đến lúc tỏa sáng. Đôi khi, tuổi tác thật sự là rào cản của sự phát triển.

Mấy đứa nhóc này, ai cũng đang trong quá trình được “đào tạo bài bản”.

Đám chú bác trong Lục gia, ai cũng cực kỳ coi trọng thế hệ kế tiếp.

Cố Vân Tịch đang nghĩ đến đây, thì bỗng nhiên…

Lục Hạo Vũ như sực nhớ ra gì đó, sắc mặt thoắt cái thay đổi, rồi đột nhiên phán một câu: "Ba em là… tai nạn ngoài ý muốn!"

Cố Vân Tịch: "..."

Phụt…

Pha này nhịn không nổi nữa rồi!

Cô cười như muốn gập cả người xuống, không kiềm chế được: "Ha ha ha ha ha ha…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.