Cố Vân Tịch cảm thấy, dù gì Lục Thanh Bác cũng là bậc trưởng bối, lẽ ra cô không nên cười...
Nhưng mà…
Nhịn không nổi! A ha ha ha ha!
Cô suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi để kiềm lại tiếng cười, nhưng không được.
Đứa nhỏ này, đúng là kiểu người không bắn thì thôi, đã bắn là trúng tim đen người ta liền!
Mà giờ, Cố Vân Tịch lại càng chắc chắn thêm một điều: Lục Hạo Vũ - đứa nhỏ được gán mác "trái tính trái nết" này - có khi lại chẳng hề mang địch ý thật sự với Lục Hạo Đình. Có lẽ, cô nên thử tìm hiểu kỹ hơn một chút, xem đứa nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.
Cô cười hỏi: "Em nói thế, không sợ ba em nổi giận sao?"
Lục Hạo Vũ nhướn mày nhìn cô: "Chẳng lẽ chị sẽ đi mách lẻo?"
Cố Vân Tịch: "..."
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác... trí thông minh của mình bị người ta đè bẹp.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, thì Hạo Vũ đã hừ nhẹ, không chút khách khí mà tiếp lời: "Thôi đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa, đưa em ba triệu tệ đi, coi như em mượn. Sau này em tích đủ tiền rồi trả chị. OK không?"
Cố Vân Tịch nhướng mày đầy tò mò: "Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Lục Hạo Vũ mím môi, ra vẻ thần bí: “Chị đừng hỏi nhiều, chị cứ đưa tiền cho em là được rồi. Em viết giấy nợ cũng được luôn. Hơn nữa, sau này em có thể giúp chị sống dễ thở hơn trong Lục gia, thế nào hả? Mẹ em mà còn dám làm khó chị, em sẽ đứng ra giải vây. Còn ba em, em cũng hứa sẽ nói đỡ cho chị vài câu, thế nào?”
Cố Vân Tịch: “…”
Cô đột nhiên bật cười, ánh mắt có chút trêu chọc: “Nghe hấp dẫn đấy! Nhưng mà, anh trai em thích chị đến vậy, cho dù ba mẹ em có không ưa chị, thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy, đúng không?”
Lục Hạo Vũ cười đắc ý, ánh mắt lấp lánh như bắt trúng điểm mấu chốt: “Chị chắc chứ? Cố Vân Tịch, em là người hiểu rõ đại ca em nhất đấy. Anh ấy là kiểu người có mắt nhìn cực cao. Chị cứ nhìn mấy người anh em thân thiết của ảnh thì biết. Diệp Phồn, Giang Minh Hàn, thậm chí cả Lưu Tinh Trì, ai cũng có năng lực nổi bật, phẩm cách cũng khỏi phải bàn. À, tất nhiên, Đường Lạc thì… là ngoại lệ.”
“Ảnh có thể coi Đường Lạc là anh em, phần lớn là nể mặt Đường Dục năm xưa. Chứ bản thân Đường Lạc thì chị cũng thấy rồi đấy. Chạm tới giới hạn của đại ca một cái, là bị gạt bỏ không thương tiếc.”
“Cho nên! Nếu đại ca thật sự thích chị, thì chị chắc chắn không phải người tầm thường. Nghe bảo chị với ảnh quen biết đã lâu, từ hồi chị còn mười tám mười chín tuổi. Nếu tới giờ anh ấy còn nhìn không thấu con người chị, thì ảnh lấy tư cách gì để làm trưởng tôn của Lục gia, dẫn dắt cả nhà đi lên?”
Cố Vân Tịch: “…”
Xong đời.
Xong thật rồi.
Cô bị “hùng hài tử*” này phân tích đến mức không phản bác nổi.
*Hùng hài tử (熊孩子 / xióng hái zi) là một cách nói vui xuất phát từ tiếng Trung, chỉ những đứa trẻ vừa nghịch ngợm vừa ranh mãnh, thường hay làm người lớn đau đầu nhưng cũng không ghét nổi.
Cái hùng hài tử này, trí thông minh đúng là mẹ nó quá đỉnh!
Cố Vân Tịch tức đến nghẹn cổ: "Thế thì sao?"
Lục Hạo Vũ tỉnh bơ đáp: "Thì đại ca đã thích chị như vậy, chứng tỏ nhân phẩm chị không tệ, chắc chắn cũng là thật lòng muốn ở bên đại ca. Mà nếu thật lòng, thì nhất định sẽ quan tâm tới Lục gia rồi."
"Có nói kiểu gì thì ba mẹ em cũng là phụ mẫu của đại ca, nhất là ba em, ổng là trưởng tử chính mạch của Lục gia, là con ruột ông bà nội, là người được cả nhà coi trọng nhất. Nếu ổng không thích chị, thì chị cũng chẳng có chút lợi lộc nào, mà đại ca cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Cho nên em giúp chị cải thiện hình tượng trong mắt họ, mấy người đó nhất định sẽ nghe em. Về sau nếu ba mẹ em chịu chấp nhận chị, không gây khó dễ nữa, thì chí ít ông bà nội cũng sẽ yên tâm, còn cả tộc Lục thị cũng sẽ dễ dàng công nhận chị hơn. Như vậy chị sẽ giúp được đại ca lo chuyện gia đình yên ổn, gắn kết, êm ấm hòa thuận, đại ca chắc chắn thích… đúng không?"
Cố Vân Tịch: ". . ."
Tiểu tử thối! Hùng hài tử! Thằng nhóc thối!
Không đi học tâm lý học đúng là phí của trời!
Nhìn Cố Vân Tịch trừng mắt không nói gì, Lục Hạo Vũ thản nhiên nói tiếp: "Chị nhìn em làm gì? Em cũng đâu phải sinh ra đã thích đoán lòng người khác. Chẳng qua là đầu óc nhanh nhạy, nên nhiều chuyện tự nhiên nhìn ra thôi. Mà cũng đâu có ý xấu gì với chị."
Cố Vân Tịch: trợn trắng mắt lần thứ n.
Lục Hạo Vũ nói: "Nhanh lên chút đi! Đưa tiền cho em! Em đang làm việc nghiêm túc đó, cần chi tiêu rất nhiều, chỉ là tiền của em hiện tại... không kham nổi nữa rồi!"
Cái đứa nhỏ này thông minh thì thôi rồi, nhìn sự việc thấu đáo, chín chắn hơn cả người lớn, chẳng còn chút nào gọi là "trẻ con ngây thơ" như tuổi của cậu ta. Nhất là hiện tại, Cố Vân Tịch gần như chắc chắn, Lục Hạo Vũ thật sự không có ác ý gì với cô và anh Hạo Đình.
Thậm chí... cô mơ hồ cảm thấy - đứa nhỏ này còn có chút... sùng bái đại ca của mình nữa cơ!
Chỉ cần là việc Lục Hạo Đình làm, cậu ta đều tin tưởng vô điều kiện, phân tích theo chiều hướng tích cực. Không giống như ba mẹ của cậu ta, hay cái tên Đường Lạc chết tiệt kia, cả đám tự cho là thông minh, suốt ngày đem cái đầu "đáng thương ít nếp nhăn" đó đi suy đoán người như Lục Hạo Đình.
Cố Vân Tịch nói: "Cho em tiền cũng không phải không được... nhưng mà em còn nhỏ, đó là sự thật. Một khoản tiền lớn như vậy, chị cũng không thể nào cứ đưa em rồi mặc kệ được. Em nói thật đi, em đang làm gì vậy? Nếu chị thấy không phải chuyện xấu, chị sẽ cho."
Lục Hạo Vũ nhướng mày: "Em sẽ trả chị, chuyện này không liên quan gì tới chị."
Cố Vân Tịch vẫn rất kiên trì.
Cô nghĩ, muốn bước thêm một bước vào thế giới của đứa nhỏ này, hiểu rõ cậu ta hơn một chút. Biết đâu, sau thời gian tiếp xúc, cậu ta sẽ dần dần thật lòng chấp nhận cô -người chị dâu này, và cả đại ca cậu ta nữa.
"Không được. Em dù gì cũng là con nít. Không phải chị nghi ngờ em, mà là chuyện dùng tiền, có trách nhiệm với em là chị cũng phải biết em dùng vào việc gì. Nếu em thật sự làm chuyện gì đó ý nghĩa, đáng để làm, thì chị đưa thẳng tiền cho em cũng không phải là không thể. Giống như em nói, chị ủng hộ tam ca em, thì là em trai ruột của đại ca, chị đương nhiên cũng sẽ ủng hộ em."
Lục Hạo Vũ khẽ giật mình!
Lục Hạo Vũ nhìn ánh mắt của Cố Vân Tịch, trong mắt có chút nghi ngờ: “Chị thật sự xem em là em trai ruột của đại ca sao?”
Cố Vân Tịch gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi, em vốn dĩ đã là em ruột của anh ấy mà, đúng không?”
Câu nói này như chạm tới một nơi nào đó mềm mại và nhạy cảm nhất trong lòng Lục Hạo Vũ. Cậu ta im lặng rất lâu, không nói gì.
Em trai ruột...
Đúng, cậu ta là em trai ruột của Lục Hạo Đình, nhưng thân phận này... vẫn luôn khiến cậu ta cảm thấy khó xử.
Cậu ta là con trai của mẹ kế. Dù rõ ràng là anh em cùng cha khác mẹ với Lục Hạo Đình, thế nhưng trong cái nhà này, người ta chỉ nhớ: cậu ta là con trai của Thẩm Hương Lan.
Mà cái tên đó... trong nhà này đồng nghĩa với “ngoài lề”, là cái bóng, là người bị soi mói, là một dấu gạch nối mập mờ giữa “dòng chính” và “dòng phụ”.
Một lát sau, Lục Hạo Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Vân Tịch: “Chị không sợ em sẽ muốn tranh giành vị trí người thừa kế với đại ca à?”
Cố Vân Tịch nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi thản nhiên đáp:
“Người thừa kế vốn là đại ca em rồi. Em có muốn giành thì giành được chắc? Có gì mà phải lo?”
Lục Hạo Vũ giật mình.
Một câu, đơn giản tới mức gần như "phũ", lại khiến trong lòng cậu ta có một chút gì đó... thả lỏng.
Đúng vậy. Có gì mà phải tranh?
Từ nhỏ tới lớn, cậu ta biết rất rõ năng lực của đại ca. Không phải ai cũng có thể đứng ở vị trí đó. Cậu ta có thông minh thật, có ngạo khí thật, nhưng cậu ta cũng không phải không biết nhìn người.
Cố Vân Tịch nói trắng ra, tuy nghe có vẻ không dễ nghe, nhưng lại là sự thật. Một sự thật... khiến người ta bỗng thấy nhẹ nhõm.
Đại ca là trưởng tôn của Lục gia, từ nhỏ đã thể hiện năng lực vượt trội, được ông cực kỳ yêu thích. Sau khi nhập ngũ, trở về từ bộ đội, anh ấy càng không phụ lòng mong mỏi của ông nội, một đường thăng tiến như gắn tên lửa.
Trong đám con cháu đời sau, đại ca chính là người xuất sắc nhất, không ai so được.
Mà bản thân Lục Hạo Vũ còn nhỏ như vậy, cho dù có tài năng đi nữa, cũng không thể nào đuổi kịp đại ca về thời gian, về kinh nghiệm, về tầm ảnh hưởng.
Trừ phi đến một ngày nào đó, khi tuổi tác và bề dày tích lũy đủ rồi, thì may ra cậu ta mới có thể ngang hàng với đại ca.
Nhưng mà, dù khi ấy có thể sánh vai, thì sao chứ?
Chẳng lẽ đến lúc đó, cậu ta phải tranh giành cái ghế người thừa kế Lục gia với đại ca?
Nếu thực sự có bản lĩnh đến mức ấy, thì việc có hay không cái danh “người thừa kế Lục gia”... còn quan trọng nữa không?
Đạo lý rất đơn giản. Nhưng người hiểu được, lại không nhiều.
Trong mắt người nhà, cậu ta luôn luôn là “người đe dọa đại ca”, là đối thủ tiềm tàng. Một cái gai.
Tất cả bọn họ - từ ba mẹ, tới những người khác trong tộc - đều nhìn cậu ta như một cái bóng đen chực chờ che lấp ánh sáng của trưởng tôn.
Chưa từng ai nghĩ tới một khả năng: Có lẽ, cậu ta - đứa em trai này - không phải là kẻ tranh đấu, mà chính là người có thể trở thành trợ lực lớn nhất cho đại ca!