Cố Vân Tịch vẫn không ngừng “quăng chiêu”: "Ai da, một mình em cứ cặm cụi làm thế này thì biết bao giờ mới xong? Chị tìm người giúp em thì khác chứ! Em xem mấy phần việc này, tuy em biết làm, nhưng thật ra chỉ cần bỏ ít tiền thuê người là xong, đâu phải kỹ thuật cốt lõi gì, người ta ngoài kia cũng biết làm đầy."
"Em nên dành sức vào những phần mà chỉ mình em làm được thôi. Mấy thứ mới, mấy thứ tinh túy ấy. Chị biết nhiều cao thủ máy tính lắm, để chị gọi vài người tới, vừa giúp em, vừa để em học hỏi thêm. Làm việc cùng đội ngũ, tầm nhìn cũng sẽ mở rộng hơn. Cứ ôm đồm một mình thế này, thật ra không giúp ích nhiều cho khả năng đâu, em thấy chị nói đúng không?"
Lục Hạo Vũ nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch một lúc lâu rồi hỏi: "Chị chắc cái này có thể làm ra được hả?"
Bởi vì sản phẩm cuối cùng mà cậu ta đang hướng tới, nếu làm thành công thì đúng là “xịn sò” thật sự, hiện giờ trên thị trường còn chưa có cái nào sánh kịp về tính năng.
Cố Vân Tịch nhoẻn miệng cười tự tin: "Không thử sao biết được? Với lại, chị cũng là dân trong ngành đấy nhé. Về mảng này, chị cũng rành lắm à nghen! Chị thấy rất có tiềm năng, đáng để đầu tư."
Nghe vậy, gương mặt Lục Hạo Vũ lập tức sáng rỡ lên:
"Được! Nếu chị thật sự có thể giúp đẩy dự án này ra thị trường sớm, vậy thì mấy thứ này... em cho chị hết luôn!"
Cố Vân Tịch: ". . ."
"Cho chị hết luôn? Em chắc không đấy?"
Lục Hạo Vũ nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên! Nhưng với một điều kiện."
Cố Vân Tịch híp mắt, cảnh giác: "Điều kiện gì?"
Cậu thiếu niên nghiêm túc nói từng chữ: "Chị nhất định phải làm... chị dâu của em!"
Cố Vân Tịch: "..."
(Tự dưng có cảm giác mình bị gài…)
Thấy Cố Vân Tịch đang trợn mắt há mồm nhìn mình, Lục Hạo Vũ bèn thẳng giọng lý lẽ: "Nhìn gì mà nhìn? Chị phải hiểu rõ, em là người Lục gia, mấy thứ này là của em. Trừ phi chị cũng là người Lục gia, em mới yên tâm giao hết cho chị đem đi làm ăn. Không lẽ chị muốn ôm đồ của em chạy mất tiêu hả? Nếu chị không ở bên anh em, còn muốn lấy thành quả của em đi thì chị định làm phản đó à?"
Cố Vân Tịch: "…"
Cô lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêm túc mà “trẻ con” trước mặt, càng nhìn… càng thấy buồn cười!
"Phụt! Ha ha ha ha ha…"
Cô rốt cuộc không nhịn được nữa, phá lên cười nghiêng ngả.
Lục Hạo Vũ thấy vậy thì nhăn mặt: "Chị cười gì vậy? Em nói rất nghiêm túc đó!"
Cố Vân Tịch vừa cười vừa giơ tay ra hiệu: "Được rồi, được rồi! Chị đồng ý! Chị đồng ý hết luôn được chưa? Yên tâm, đời này anh trai e… chắc chắn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay chị đâu!"
Lục Hạo Vũ: "…"
Có điều, Cố Vân Tịch vẫn còn hơi tò mò, liền hỏi: "Nhưng em tính toán kỹ chưa? Cái dự án này mà thành công, kể cả chị có bỏ tiền ra, có tìm đội ngũ, thì phần công sức của em vẫn là cực kỳ lớn. Đến lúc phân chia lợi nhuận, em cũng chắc chắn được phần không nhỏ. Chị đang nói là nếu mình làm chuyên nghiệp ấy, kỹ càng, minh bạch."
"Chị chỉ sợ là… mẹ em biết chuyện này lại không đồng ý đâu. Dù sao cũng là thành quả của con trai bà mà."
Lục Hạo Vũ liếc mắt, giọng chững chạc thấy rõ: "Chị đang muốn hỏi em, rõ ràng có thể giữ lại kỹ thuật này để tự làm nên sự nghiệp lớn, thậm chí sau này có khả năng đấu ngang với đại ca, mà lại đi giao nó cho chị dễ như chơi… đúng không?"
Cố Vân Tịch: "…"
Lục Hạo Vũ cúi đầu nhìn đống tài liệu trong tay, bình thản nói: "Lục gia mình còn đang thiếu tiền. Nếu thứ này của em có thể kiếm được nhiều tiền, em đương nhiên sẵn sàng lấy ra. Lục gia tốt thì tất cả chúng ta mới tốt. Chỉ cần Lục gia còn vững, em sợ gì không có ngày rạng danh?"
"Muốn nhanh chóng kiếm tiền, một mình em làm thì không biết bao năm mới xong! Trong khi anh em thì có cả đống tài nguyên trong tay, không dùng thì quá phí. Còn mẹ em á… kỹ thuật nằm trong tay em, em muốn đưa cho bà cũng chẳng có cách gì để ngăn đâu."
"Nói trắng ra, tới lúc đó em đưa bà thêm chút tiền tiêu là được chứ gì."
"Vẫn câu đó thôi, Lục gia tốt thì tất cả chúng ta mới tốt!"
Cố Vân Tịch đến nước này coi như phục sát đất. Đứa nhỏ này, đầu óc đúng là không phải dạng vừa.
Trí thông minh của Lục Hạo Vũ… tuyệt đối không phải người thường có thể so bì.
Mà đặc biệt hơn, dù ngoài mặt cậu không nhắc gì nhiều, mở miệng là "Lục gia" - nào là vì Lục gia, nào là vì đại cục – nhưng Cố Vân Tịch lại cảm nhận rất rõ: đứa nhỏ này cực kỳ kính trọng, thậm chí là sùng bái anh trai mình. Không những thế, cô còn cảm thấy rõ ràng rằng Lục Hạo Vũ rất muốn lại gần anh, muốn giúp anh, muốn được anh thừa nhận.
Cố Vân Tịch cười khẽ. Chuyện tốt mà! Gắn bó thân thiết với anh chồng mình, vừa thông minh, lại còn biết yêu thương anh trai như thế, cô làm chị dâu đúng là lời to!
"Vậy quyết định như vậy đi!" Cố Vân Tịch mỉm cười gật đầu: "Yên tâm đi, sau này nếu thực sự kiếm ra tiền, phần của em chị tuyệt đối không để thiếu một xu!"
"À đúng rồi, mấy cái này chị cũng hiểu kha khá, em nói xem bây giờ đang vướng ở đâu? Đưa đây, hai chị em mình cùng nghiên cứu."
Lục Hạo Vũ ngẩn ra, có chút kinh ngạc: "Chị… cũng hiểu mấy cái này thật à?"
Cố Vân Tịch nở nụ cười đầy kiêu hãnh: "Tất nhiên rồi, chị là siêu cấp học bá mà. Mà lại, đại ca em ấy hả, vốn là một tay cao thủ máy tính đấy, chị đi theo học lỏm được không ít đâu!"
"Chẳng qua anh ấy chẳng có hứng thú mấy với mấy trò này, còn chị thì khác. Thấy cái gì hay là chị muốn học cho bằng được. Nói không chừng, chị còn giỏi hơn cả em đấy!"
Lục Hạo Vũ nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia hứng khởi. Thật không vậy? Giỏi hơn mình? Thử thì biết ngay thôi!
Thế là, hai người lập tức vùi đầu vào nghiên cứu. Càng nói càng say mê, càng thảo luận càng kích thích óc sáng tạo. Mà Cố Vân Tịch, quả thực có thể cho Lục Hạo Vũ rất nhiều gợi ý quý giá.
Trước đây, cậu ta chỉ có thể âm thầm một mình nghiên cứu, mọi việc đều phải chia nhỏ, nhờ người làm từng phần cũng phải cẩn trọng tuyệt đối, sợ bị dò ra, sợ bị lộ kỹ thuật lõi.
Nhưng bây giờ có Cố Vân Tịch bên cạnh, Lục Hạo Vũ cảm thấy như được cởi trói. Cậu có thể thoải mái nói hết những điều mình suy nghĩ, thậm chí là cả các ý tưởng điên rồ nhất cũng chẳng còn phải giấu.
Càng tiếp xúc, Cố Vân Tịch càng kinh ngạc và thán phục. Thiên tài thật sự là đây chứ đâu!
Chỉ là trước giờ không có ai chỉ lối, cậu mới hơi gò bó, không biết phát triển đúng hướng. Bây giờ cô chỉ cần nhẹ nhàng gợi mở một chút thôi, là Lục Hạo Vũ lập tức lĩnh ngộ, không chỉ hiểu liền, mà còn có thể suy diễn mở rộng cực kỳ nhanh, đúng là khiến người ta phải bái phục sát đất.
Không chỉ có thiên phú, mà còn rất chăm chỉ. Thời gian, công sức cậu ta đã bỏ vào đây thực sự không ít, chỉ tiếc là tuổi còn nhỏ, kiến thức nền tảng vẫn chưa đủ đầy. Vì thế lúc này, sự hỗ trợ của Cố Vân Tịch là vô cùng quan trọng.
Cứ như thế, hai người hăng say thảo luận hơn cả một giờ đồng hồ. Thời gian trôi qua lúc nào cũng chẳng hay.
***
Còn ở bên ngoài, Thẩm Hương Lan đang đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt.
Bà tận mắt thấy Cố Vân Tịch bước vào phòng con trai mình. Đến giờ… đã hơn một tiếng rồi, thế mà vẫn chưa thấy ra?
Nói chuyện gì mà nói mãi thế?
Cái con bé Cố Vân Tịch kia ấy à, xảo quyệt lắm, lòng dạ không phải dạng đơn giản. Lỡ nó đang tính kế gì với con trai bà thì sao bây giờ?