Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 682: Chương 682




Cô và Lục Hạo Đình, tương lai nhất định sẽ cùng nhau đối đầu với người đàn bà kia, nên ngay từ đầu, Cố Vân Tịch đã có ý định tự mình xây dựng một tòa cao ốc văn phòng ở Đế Đô.

Thế nhưng bây giờ đã có sẵn chỗ rồi, lại là vị trí đắc địa, cô cũng không cần phải loay hoay làm gì, trực tiếp dùng luôn, đỡ mất thời gian lẫn sức lực cho những chuyện không cần thiết.

Thịnh Thế là công ty giải trí hàng đầu ở Đế Đô, có thể xem là top một hoặc hai, nên tất nhiên lúc nào cũng thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Khu vực này vốn đã thường xuyên có rất nhiều phóng viên tụ tập, chờ để "săn" tin tức từ các minh tinh.

Mà lần này, Thịnh Thế lại đang có biến động lớn như vậy, các đơn vị truyền thông lại càng chú ý sát sao hơn nữa.

Hai năm nay, cái tên Cố Vân Tịch xuất hiện nhan nhản trên mặt báo trong giới giải trí, nhưng kỳ lạ là các thông tin về đời tư của cô lại hiếm khi bị tiết lộ ra ngoài.

Muốn tiếp cận Cố Vân Tịch rất khó, nhưng đến trước cổng Thịnh Thế thì lại dễ hơn nhiều. Nhất là hôm nay...

Cố Vân Tịch xuất hiện trong một bộ đồ công sở, không phải kiểu cứng nhắc, bảo thủ, mà là phong cách trẻ trung, thời thượng cực kỳ nổi bật.

Áo sơ mi trắng phối đen đơn giản, quần ống rộng siêu dài màu đen, đi một bước gió bay phần phật, khí chất tổng tài nữ thần toát ra rõ mồn một.

Vốn dĩ vóc dáng Cố Vân Tịch đã cao ráo, thanh thoát mười phần, nay lại mang thêm giày cao gót, càng làm cho dáng người thêm phần kiêu kỳ, mảnh mai nhưng không yếu đuối. Ngược lại, trên người còn toát lên một khí chất mạnh mẽ, đầy uy áp.

Xe vừa dừng lại, Cố Vân Tịch vừa bước xuống, đám phóng viên đã như ong vỡ tổ lập tức ùa đến vây kín.

Lâm Thâm bên cạnh hoảng hốt, vội vàng chắn phía trước cô để bảo vệ.

“Cố Vân Tịch, xin hỏi bây giờ cô đã chính thức tiếp quản Thịnh Thế chưa?”

“Cô làm sao có thể khiến Trần Kính Nguyên mang theo cả đống tài nguyên như vậy về đầu quân cho công ty cô?”

“Thịnh Thế xưa nay thực lực vượt trội hơn Truyền Thông Vân Thượng rất nhiều, cô dựa vào đâu mà chiếm được Thịnh Thế?”

Những câu hỏi ban đầu còn khá bình thường, phần nhiều là sự hiếu kỳ mang tính công việc.

Nhưng rất nhanh sau đó, luồng câu hỏi bắt đầu lệch hướng và trở nên đầy ác ý.

“Cố Vân Tịch, kim chủ sau lưng cô là ai? Anh ta thật sự đem cả Thịnh Thế tặng không cho cô sao?”

“Thịnh Thế trước nay đều là do Đường gia nắm giữ, giờ xem ra căn bản không thuộc về Đường Lạc nữa. Là kim chủ của cô đang sủng ái cô đến mức đá cả Đường Lạc rồi?”

Cố Vân Tịch: “…”

Lâm Thâm suýt thì bật cười!

Tuy mấy người kia cố ý gài bẫy, nhưng kiểu đặt câu hỏi như thế này…

Không biết nếu Lục Hạo Đình nghe được, sẽ có phản ứng gì ha?

Ha ha ha ha!

"Toàn bộ giới giải trí này, người có bản lĩnh thâu tóm được Thịnh Thế, cũng chỉ có Vạn tổng của truyền thông Quang Diệu, cô có quan hệ gì với Vạn tổng vậy? Ông ta là người đã có gia đình, vợ con đủ cả, chẳng lẽ cô là tiểu tam trắng trợn giành chồng người khác sao?”

“Có phải Vạn tổng đang bao nuôi cô không? Bao nuôi bao lâu rồi?”

“Nghe nói gần đây Vạn tổng và vợ đang trục trặc, là do cô chen vào phải không? Sau này ông ta sẽ ly hôn vợ để cưới cô hả?”

“Vạn tổng chiều chuộng cô như vậy, chắc là vì thế mới đưa Thịnh Thế cho cô chứ gì? Chứ nhìn cô, ngoài cái mặt đẹp ra, còn có gì hơn người? Một đứa con gái tay trắng, bằng gì mà sở hữu cả một tập đoàn lớn như Thịnh Thế?”

Ban đầu, Cố Vân Tịch còn nghĩ đám phóng viên này chỉ là bị biến động quá lớn của giới giải trí làm cho chấn động, tò mò muốn moi được tin nóng về đăng báo.

Nhưng dần dần, cô đã nhận ra vấn đề.

Từ sau lễ trao giải Phi Thiên năm ngoái, cả giới đã ngầm thừa nhận cô có “hậu đài cứng”, không ai dám đụng vào.

Khi tin tức “Cuộc Chiến Sinh Tồn” do cô làm nữ chính bị rò rỉ, mọi người lại càng tin rằng lời đồn là thật. Đến lúc Thịnh Thế đổi chủ, Trần Kính Nguyên mang theo toàn bộ tài nguyên về Vân Thượng, đồng thời chính thức làm người đại diện riêng của cô, thì cả vòng giải trí đều rõ: Cố Vân Tịch không phải người họ có thể động vào.

Chính vì thế, thời gian gần đây, nhờ có Trần Kính Nguyên bảo vệ phía sau, lại thêm bản thân cô vô cùng kín tiếng, hình tượng cô duy trì vẫn luôn sạch sẽ, không dính lấy một hạt bụi tai tiếng.

Vậy mà hôm nay, đám phóng viên này lại có mặt đúng lúc, rõ ràng là đang cố tình châm ngòi, dẫn hướng dư luận.

Không cần nghĩ cũng biết, có người đang giật dây sau lưng.

Là ai?

Gan cũng quá lớn rồi đó?

Trong lòng Cố Vân Tịch đã âm thầm đề phòng, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không hề hoảng loạn. Vẫn là nụ cười nhàn nhạt kia, như thể mấy lời vu khống kia chẳng hề chạm nổi cô.

Cô từ tốn nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa đầy châm biếm: “Thịnh Thế với Quang Diệu nhiều năm nay luôn là đối thủ, thực lực ngang ngửa, hai bên đều coi như thế lực đầu ngành. Nếu thật sự muốn thâu tóm đối phương, sao trước đó lại không có một chút dấu hiệu gì?”

Nụ cười của cô hơi cong lên, ánh mắt thản nhiên đảo qua từng người: “Nếu Quang Diệu thật sự có bản lĩnh đó, có lẽ đã ra tay từ sớm rồi, cần gì đợi đến bây giờ?”

Câu trả lời vừa rồi của cô, rõ ràng là để cho đám phóng viên kia biết: chuyện Thịnh Thế rơi vào tay cô không hề liên quan gì đến Quang Diệu.

Nhiều năm nay, Quang Diệu còn không lay chuyển nổi Thịnh Thế, sao có chuyện đột nhiên cướp được nửa giang sơn mà không có lấy một dấu hiệu?

Chuyện hoang đường như thế, cũng có người tin được sao?

“Còn về anh thì…”

Cố Vân Tịch nghiêng đầu nhìn về phía tên phóng viên vừa nãy đặt ra những câu hỏi khó nghe nhất. Trên mặt cô vẫn là nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng mà không mất khí thế. Giọng nói nghe như đang đùa vui: “Anh vừa mới hỏi mấy câu đó, tôi thấy ngoại hình anh cũng không tệ lắm. Hay là thử đi tìm một phú bà xem sao? Biết đâu người ta cảm động mà tặng hẳn cho anh một tập đoàn?”

“Phụt…”

Đám người xung quanh bật cười thành tiếng, mấy phóng viên cũng không nhịn được mà nhìn tên kia với ánh mắt khinh bỉ rõ rệt.

Thật ra ai có đầu óc một chút đều hiểu rõ, nếu chỉ cần “ngủ một đêm” là được tặng cả công ty, thì mấy đại gia đã phá sản hết rồi.

Không thiếu kẻ làm “tiểu tam”, được sủng ái thì có thể, nhưng để cầm được cổ phần, được giao tài sản… có mấy ai làm được?

Chuyện như Thịnh Thế, vốn dĩ không thể nào chỉ dựa vào mặt mũi là có được.

Những kẻ như tên phóng viên kia, chẳng qua là nhìn người ta thành công thì bắt đầu ghen tỵ, rồi tự an ủi bản thân: "À, người ta có nhan sắc, dùng quy tắc ngầm, mình không chịu hạ thấp nên mới không bằng."

Không dám thừa nhận, là vì bản thân kém cỏi.

Nam phóng viên bị nói trúng tim đen, mặt tái mét, cứng họng tại chỗ. Trong lòng gào thét muốn phản kích một câu, chỉ mong Cố Vân Tịch nổi nóng để có cái mà viết, nhưng còn chưa kịp mở miệng…

Bảo vệ đã đến.

Ngay sau đó, Trần Kính Nguyên cũng bước nhanh từ trong cao ốc ra, đi thẳng đến trước mặt Cố Vân Tịch, cung kính gọi: “Cố tổng.”

Một tiếng “C

ố tổng” khiến tất cả xung quanh đều khựng lại. Không ít người sững sờ tại chỗ.

Trần Kính Nguyên kìa! Ngành giải trí này ai mà không biết đến anh ta, nhân vật cấp đại lão, trong tay nắm cả một rổ tài nguyên, đến mấy ngôi sao tuyến đầu cũng phải nhường nhịn ba phần.

Vậy mà giờ, anh ta lại gọi một cô gái trẻ vừa mới nổi không đến hai năm là… Cố tổng?

Bảo vệ lập tức mở đường, nhanh chóng đẩy lùi đám phóng viên. Cố Vân Tịch bình tĩnh cùng Trần Kính Nguyên bước vào toà nhà văn phòng.

Cô đang chuẩn bị vào thang máy để lên tầng, thì đúng lúc đó, cửa thang máy vừa mở ra…

Đường Lạc bước ra từ bên trong.

Hai bên đối mặt nhau, không thể tránh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.