Vạn Quang Diệu nhíu mày. Không thể phủ nhận, cái “ý tưởng” của Quân Nguyệt đúng là nhắc khéo cho ông ta một đường lui. Nhưng nếu phải chọn người để đẩy ra chịu trận, ông ta tuyệt đối không muốn dùng Cố Vân Tịch.
Ông ta cười nhạt, giọng lạnh băng: “Quân Nguyệt, nếu cô có thù oán gì với Cố Vân Tịch, thì tự đi mà xử lý. Tôi với cô ta chẳng có xích mích gì. Cô muốn mượn dao giết người à? Không dễ thế đâu.”
Dứt lời, Vạn Quang Diệu định cúp máy.
Quân Nguyệt lập tức sốt ruột, giọng lộ vẻ van xin: “Diệu ca, làm ơn… giúp em lần này được không? Nể tình trước kia tụi mình từng có thời gian tốt đẹp… nể tình em từng hết lòng hầu hạ anh… anh giúp em một lần thôi có được không?”
“Giờ ngoài anh ra, trong giới này không còn ai đủ bản lĩnh giúp em nữa cả. Diệu ca… xin anh đấy!”
Vạn Quang Diệu trong giới giải trí là một nhân vật máu mặt thật sự, không phải ai cũng có thể sánh được. Trước đây tổng giám đốc Thịnh Thế - Đường Lạc đúng là trẻ trung, nổi tiếng, có sức hút. Nhưng phần lớn quyền lực thật sự của Thịnh Thế lại nằm trong tay Giám đốc điều hành Trần Kính Nguyên.
Còn Quang Diệu thì khác hẳn. Vạn Quang Diệu thật sự là người nắm toàn quyền điều hành, muốn làm gì cũng không cần phải hỏi ai.
Cho nên người như Vạn Quang Diệu, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Mà Quân Nguyệt… đúng là từng có quan hệ không hề đơn giản với hông ta.
Nghe giọng Quân Nguyệt gần như là van nài, Vạn Quang Diệu cau mày: "Rốt cuộc là chuyện gì? Cô có thù oán gì với Cố Vân Tịch sao? Nghe cô nói, giống như nhất định phải kéo cô ta xuống bằng được vậy?"
Quân Nguyệt biết rõ tính cách của Vạn Quang Diệu, dù lợi hại, dày dạn thương trường đến mấy, nhưng đàn bà bên cạnh ông ta chưa từng thiếu, và giống như bao người đàn ông quyền lực khác… ông ta có một điểm yếu chí mạng: thích đàn bà mềm mỏng, yếu đuối.
Chỉ cần cô ta chịu xuống nước, nói lời đáng thương, mềm mỏng cầu xin, ông ta sẽ dao động!
Quân Nguyệt liền dịu giọng:
"Tôi với cô ta thật ra chẳng có mâu thuẫn gì lớn, nhưng mà Cố Vân Tịch đắc tội người khác, mấy người đó muốn diệt cô ta, tìm đến tôi nhờ giúp. Mà bọn họ đang nắm điểm yếu của tôi, không nghe lời không được."
"Chỉ là muốn xử lý một Cố Vân Tịch thôi mà… tôi lại không có bằng chứng gì rõ ràng để bôi đen cô ta. Gần đây tin tức toàn đồn đoán cô ta là tình nhân của anh, nên tôi mới nghĩ… hay là nhờ anh hỗ trợ."
"Vợ anh bản lĩnh lớn như thế, chẳng phải nên dắt mũi cô ta, để cô ta quay sang đối phó với Cố Vân Tịch sao? Dù gì, Cố Vân Tịch cũng chỉ là một món đồ chơi, cho dù có người chống lưng thì cũng đâu đáng để người ta đi đắc tội với một người như phu nhân anh, đúng không?"
"Vậy vừa có thể hủy Cố Vân Tịch, lại chuyển được sự chú ý của vợ anh. Hai việc lời cả đôi đường mà."
Thấy Vạn Quang Diệu im lặng không phản ứng, Quân Nguyệt biết ông ta đã dao động.
Quân Nguyệt nói tiếp: "Diệu ca… năm đó em không thể sinh con, không thể cho anh một đứa con trai… thật sự em rất tiếc. Sau khi chia tay với anh, bao năm nay em chưa từng quên anh."
"Em cao ngạo là vậy, sao lại đi lấy tên như cái đồ Vương rác rưởi đó? Cũng chỉ là tiện tay tìm một người qua mắt thiên hạ thôi. Một thằng đàn ông vô dụng, không quản nổi em, vậy nên… em vẫn có thể nghĩ đến anh!"
"Hai ta đã lỡ nhau, nhưng em vẫn luôn mong anh sống tốt. Em biết anh vẫn muốn có một đứa con trai, nhưng lại bị vợ quản như tù nhân. Cô ta thì chẳng có bản lĩnh gì, đầu óc chậm chạp, suốt ngày gây chuyện. Nếu không phải anh chống đỡ, truyền thông Quang Diệu làm gì có ngày hôm nay?"
"Nếu không phải anh gồng mình xây dựng, nhà mẹ đẻ của cô ta đâu có coi trọng cô ta đến vậy?"
"Nhưng tất cả công lao đó cô ta đều không nhìn thấy, lại cứ vênh váo hạch sách anh! Diệu ca, em nói thật... em chỉ muốn giúp anh. Nếu lần này chuyện thành, em có thể dùng tài nguyên từ Hằng Thiên để hỗ trợ anh. Em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh giành lại tài nguyên từ tay Thịnh Thế."
"Anh mà lập công lớn, bên nhà vợ chắc chắn càng tin tưởng anh hơn. Đến lúc đó, cho dù anh thật sự có một đứa con trai riêng thì cũng sao đâu? Chỉ cần anh không ly hôn, vẫn để nhà vợ kiểm soát Quang Diệu, thì mấy người đứng đầu kia sẽ chẳng thèm để ý."
"Anh hoàn toàn có thể đường hoàng nuôi con trai mình!"
"Diệu ca… em xin anh đó. Giúp em một lần này thôi! Em… thật sự rất muốn có một đứa con trai! Em khó khăn lắm mới mang thai, em chỉ muốn bảo vệ nó… bảo vệ con của mình bình an chào đời… Diệu ca… em cầu xin anh!"
Muốn có một đứa con trai, chỉ muốn bảo vệ con mình…
Câu nói đó… thật sự chạm vào điểm yếu của Vạn Quang Diệu.
Lúc trước, Vạn Quang Diệu và Quân Nguyệt quả thật từng có một khoảng thời gian bên nhau. Giữa hai người, có một điểm rất giống: đều không có con.
Vạn Quang Diệu có một cô con gái, nhưng từ nhỏ tới lớn, con bé chưa từng coi ông ta là ba, trong lòng chỉ có mẹ nó mà thôi.
Ông ta vẫn luôn khao khát có một đứa con trai, còn Quân Nguyệt... cũng vậy.
Bây giờ Quân Nguyệt có thai, tiểu tình nhân hiện tại của ông ta cũng đang mang thai. Cả hai người họ đều muốn giữ lại đứa con, mà ông ta... cũng muốn giữ được máu mủ của mình.
Sau một lúc im lặng, Vạn Quang Diệu cuối cùng cũng gật đầu, coi như đã mềm lòng.
“Được, chuyện này tôi giúp cô một lần. Nhưng nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.”
Quân Nguyệt khẽ run lên, nhưng vẫn vội vã đồng ý: “Được, em biết! Em thật lòng cảm ơn anh, Diệu ca!”
***
Cúp điện thoại, nét mặt dịu dàng yếu đuối vừa rồi của Quân Nguyệt bỗng thay đổi hoàn toàn, trở nên lạnh lùng, tính toán, và tàn nhẫn.
Lần này, rốt cuộc cũng có thể báo cáo rồi.
Chỉ cần Vạn Quang Diệu lên tiếng trên mạng, dù chỉ là một câu mập mờ ám chỉ, thì Mục Bội Huyên — người vợ nổi tiếng nóng tính của ông ta — chắc chắn sẽ nổi điên mà lao thẳng vào xử lý Cố Vân Tịch.
Còn cô ta, chỉ cần chuẩn bị sẵn truyền thông, chờ khoảnh khắc scandal bùng nổ, tung ra đúng lúc là được.
Đến lúc đó, Cố Vân Tịch chắc chắn thân bại danh liệt.
Cứ nghĩ tới kết quả đó, khóe môi Quân Nguyệt nhếch lên, mắt ánh lên tia sáng hiểm độc.
“Lần này, chắc chủ nhân hài lòng rồi?”
***
Vạn Quang Diệu cúp máy, tiện tay mở vài tin tức giải trí xem thử, không ngờ thật sự có không ít người đang đồn đoán: Cố Vân Tịch chính là tiểu tình nhân của ông ta.
Vừa hay trên mạng đang rộ lên đủ loại lời đồn kiểu này, ông ta ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy... thôi thì cứ thuận theo chiều gió, đẩy thuyền ra khơi.
Thịnh Thế dù sau lưng có chỗ dựa lớn đến đâu, cũng không chịu nổi kiểu bào mòn từng chút một như vậy. Bây giờ đã giải thể, tài nguyên trước đây chắc chắn sẽ rơi rớt không ít, mà những thứ rơi rớt ấy, Quang Diệu hoàn toàn có thể hốt trọn.
Nếu nhân lúc này có thể khiến Cố Vân Tịch thân bại danh liệt, dìm cô ta xuống một phen, thì chẳng khác nào giáng thêm một đòn chí mạng vào tàn dư của Thịnh Thế.
Nghĩ đến đây, lòng dạ Vạn Quang Diệu bắt đầu dao động thật sự.
Nhất là câu nói ban nãy của Quân Nguyệt, đã đánh trúng vào điểm yếu trong lòng ông ta: Tịch gia quan tâm chỉ là hiệu suất kinh doanh của Quang Diệu.
Dù vợ ông ta, Mục Bội Huyên có là người nhà Tịch gia đi nữa, nhưng Tịch gia cũng sẽ không vì chuyện vợ chồng lặt vặt mà tới tìm ông ta làm khó. Chỉ cần ông ta đưa Quang Diệu lên tầm cao mới, thì trong mắt Tịch gia, ông ta vẫn là người có ích, là quân cờ đáng giá giữ lại.
Mà một khi đã "có ích", thì... dù sau này ông ta thật sự có con trai riêng, chỉ cần ông ta không phản bội lợi ích của Tịch gia, bọn họ sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Vạn Quang Diệu nhẹ nhõm hơn hẳn.
Tới lúc đó, Mục Bội Huyên cũng không ép được ông ta nữa. Chỉ cần giữ cô ta ở nhà, cho chút thể diện bên ngoài là đủ, ông ta vẫn có thể duy trì mối quan hệ với Tịch gia, vừa giữ danh tiếng, vừa giữ quyền lực.
Nghĩ thông suốt, ông ta lập tức gọi điện cho trợ lý thân tín, dặn dò: “Gần đây chú ý mọi nhất cử nhất động của Cố Vân Tịch, cái gì cũng phải báo lại. Càng kín đáo càng tốt.”
Trợ lý này là người ông ta hoàn toàn tin tưởng, không cần lo lắng chuyện sẽ bị Mục Bội Huyên phát hiện.
Trong khi ông ta đang gọi điện, Mục Bội Huyên đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn chằm chằm vào ông ta.
Cô ta vốn chẳng quan tâm mấy chuyện công việc của chồng, vì dù gì mình cũng là tiểu thư của Tịch gia, không làm gì thì Vạn Quang Diệu cũng chẳng dám bỏ rơi cô ta.
Cuộc gọi lúc nãy, ban đầu nghe như là bàn chuyện làm ăn.
Nhưng... càng về sau, càng thấy kỳ lạ.
Ông ta càng nói càng nhỏ, hành động có chút lén lút. Biểu cảm kia... chẳng giống đang nói chuyện công việc chút nào.
Tiếc là cô đứng hơi xa, chẳng nghe được mấy. Chỉ loáng thoáng nghe thấy một cái tên, Cố Vân Tịch.
Cái tên này... hình như không phải lần đầu ô ta nghe được.