Lúc này, Vạn Quang Diệu đang bị vợ mình làm sứt đầu mẻ trán.
Vợ ông ta – Mục Bội Huyên – là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ và bá đạo, lại xuất thân từ gia thế hiển hách nên càng thêm kiêu căng tự phụ. Chỉ có điều đầu óc không được nhanh nhạy lắm, chứ nếu tinh ranh hơn nữa, thì cuộc sống của ông ta chắc đã sớm không chịu nổi.
Trong căn biệt thự xa hoa của Vạn gia, Mục Bội Huyên đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lạnh lùng đầy giận dữ, còn Vạn Quang Diệu thì đứng bên cạnh, trưng ra bộ mặt đầy ấm ức.
"Vợ à, thật sự là anh không có làm gì cả, gần đây anh bận công việc đến mức quay như chong chóng. Em cũng thấy đó, Thịnh Thế đang gặp biến động lớn như vậy, cả giới giải trí đều náo loạn cả lên, mà anh lại là tổng giám đốc Quang Diệu, sao mà rảnh rỗi nổi cơ chứ?"
Mục Bội Huyên chẳng thèm để tâm tới mấy lời giải thích, ánh mắt lạnh tanh: "Anh đừng có mà lừa tôi! Thịnh Thế giải thể thì liên quan gì tới anh? Nó sụp thì càng tốt chứ sao! Bao năm nay vẫn luôn đối đầu với Quang Diệu nhà chúng ta, bây giờ giải tán rồi thì từ nay về sau giới giải trí chẳng phải sẽ do một mình chúng ta nắm giữ à?"
Cô ta trừng mắt, giọng nói sắc lẹm: "Giờ thì thành thật khai ra xem, dạo gần đây anh rốt cuộc đã làm những gì? Có phải lại ra ngoài nuôi thêm đứa hồ ly tinh nào không hả? Tôi nói cho anh biết, Vạn Quang Diệu, Vạn gia có được ngày hôm nay là nhờ vào nhà mẹ tôi chống lưng! Nếu anh dám phản bội tôi… tôi sẽ khiến anh sống không yên!"
Vạn Quang Diệu lập tức nở nụ cười gượng, ra sức lấy lòng: "Ai nha, bà xã à, chúng ta là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, làm sao anh có thể phản bội em được? Con gái chúng ta cũng đã lớn thế kia rồi, anh giờ cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, lấy đâu ra tâm sức đi làm ba cái chuyện phong lưu đó? Chuyện đó… đều là thời trai trẻ dại dột thôi mà!"
Vạn Quang Diệu nghiêng người lại gần Mục Bội Huyên, vòng tay ôm lấy bờ vai nàng, cười nịnh nọt: “Bà xã ơi, anh thật sự không làm gì cả! Có phải em lại nghe ai đó đồn thổi lung tung rồi không? Em cũng biết mà, anh làm việc trong giới giải trí – cái nơi đó nước sâu lắm! Mấy cô minh tinh ấy muốn trèo cao thì thủ đoạn nào cũng dám dùng, chưa biết ai đang hại ai, đổ oan cho ai đâu! Em đừng vội kéo anh dính vào mấy chuyện đó, dạo này anh ngoan lắm luôn á!”
Mục Bội Huyên hừ lạnh một tiếng: “Anh ngoan á? Tự anh nghĩ lại xem trước kia anh đã làm bao nhiêu chuyện khốn nạn, thiếu gì nữa hả? Tôi nói cho anh biết, đừng có chối! Tôi là vợ anh, chuyện anh có mèo mỡ bên ngoài hay không, tôi rõ hơn ai hết. Anh tưởng dễ qua mặt tôi lắm à? Không có cửa đâu!”
Vạn Quang Diệu vẫn cứng miệng chối: “Không có thật mà! Làm sao anh dám chứ?”
Mục Bội Huyên mặt mày sầm xuống, giọng đầy sát khí: “Vạn Quang Diệu, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Vậy anh nói thử xem, tối qua anh đi đâu hả? Không phải nói phải tăng ca à? Không phải nói đi trả nợ tình nghĩa à? Thế sao tôi đích thân cho người đi kiểm tra mấy nơi anh nói, kết quả là chẳng thấy bóng dáng anh đâu hết?”
“Anh còn gì để nói không? Nói! Rốt cuộc là anh đi đâu?!”
***
Mục Bội Huyên vốn đã là người cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm tính tình độc đoán.
Cô ta là biểu tiểu thư của Tịch gia, xuất thân từ một trong những danh môn vọng tộc lớn nhất ở đế đô. Cái tên “Tịch gia” không phải ai cũng dám động vào, vô số hào môn, tài phiệt đều mơ được kết thân với họ, nhưng không phải ai cũng có cửa.
Chính nhờ có Tịch gia chống lưng, mẹ con cô ta địa vị mới cao ngất như thế. Đến cả Vạn Quang Diệu, một tổng giám đốc đỉnh cấp trong giới, cũng phải khép nép, răm rắp nghe lời, không dám trái ý, tìm mọi cách lấy lòng.
Mặc dù tên công ty là "Truyền Thông Quang Diệu", nhưng thực tế Vạn Quang Diệu cũng chỉ là một người quản lý thuê, công ty này không phải sản nghiệp của ông ta. Lợi nhuận hàng năm hầu như đều chảy vào túi Tịch gia.
Cũng chính nhờ có Tịch gia đứng sau nâng đỡ, Truyền Thông Quang Diệu mới có thể leo lên hàng ngũ công ty giải trí hàng đầu như hiện tại.
Trước đây còn có Thịnh Thế là đối thủ duy nhất có thể so găng, nhưng giờ Thịnh Thế đã tan rã, Quang Diệu chính là bá chủ giới giải trí, không ai sánh kịp!
Nếu không có Tịch gia, Vạn Quang Diệu? Ông ta chẳng là cái thá gì cả!
Mục Bội Huyên không hề nhượng bộ dù chỉ một bước, trong lòng cô ta đã chắc chắn: chồng mình nhất định có nhân tình bên ngoài. Chỉ là bây giờ cô ta chưa tra ra được “con hồ ly” đó là ai mà thôi. Cảm giác mơ hồ như vậy khiến Mục Bội Huyên vô cùng khó chịu, đến độ lười luôn cả việc thuê người theo dõi, thẳng thừng ép hỏi Vạn Quang Diệu cho nhanh.
Dù sao thì, cô ta cũng biết rõ chồng mình chẳng dám cãi lời.
Nhưng lần này, mọi chuyện rõ ràng không dễ xử lý như những lần trước. Vạn Quang Diệu cảm thấy nhức đầu vô cùng!
Ông ta hiểu rõ tính cách vợ nhà mình, nếu như “tiểu tam” kia mà bị lộ, nhất là đứa nhỏ trong bụng cô ta, thì đúng là không biết hậu quả sẽ đến mức nào.
Không sai, ông ta có nhân tình bên ngoài và cô ta đang mang thai!
Hiện tại mới được hai tháng, vẫn còn trong giai đoạn nhạy cảm, chưa qua kỳ nguy hiểm ba tháng đầu. Giờ là lúc cần giữ bí mật tuyệt đối, bảo vệ cả mẹ lẫn con.
Nếu để Mục Bội Huyên biết chuyện này, với cái tính khí “nổi trận lôi đình” của cô ta, nói không chừng sẽ làm ầm lên đến mức khiến đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời đã bị “xử lý” mất. Mà lần này, ông ta nhất định phải có được một đứa con trai, không thể để mất được!
Ngay khi Mục Bội Huyên đang trong cơn giận dữ khiến Vạn Quang Diệu gần như sắp chịu không nổi, điện thoại ông ta vang lên.
Là... Quân Nguyệt gọi đến.
Người trong giới ai mà chẳng biết Quân Nguyệt, đặc biệt là với Vạn Quang Diệu. Hằng Thiên là công ty tầm trung, nhưng cũng có chút tiếng tăm. Mà ông ta và Quân Nguyệt từng “qua lại” một đoạn thời gian trước, cả công việc lẫn… quan hệ cá nhân.
Nhìn thấy tên hiện lên, Vạn Quang Diệu như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Bà xã à, chuyện này để anh giải thích sau nhé. Anh đi nghe cuộc điện thoại này một chút.”
Mục Bội Huyên vẫn chưa chịu buông tha, trừng mắt nghi ngờ: “Điện thoại của ai? Lại là con hồ ly nào gọi tới? Không dám nghe ngay trước mặt tôi sao?”
Vạn Quang Diệu vội vàng cười gượng, giọng đầy lấy lòng: “Không có mà, thật sự không có! Là Quân Nguyệt gọi đó, công việc thôi.”
Mục Bội Huyên nghe đến tên “Quân Nguyệt” thì mới hơi bớt nghi ngờ. Cô ta biết người phụ nữ này, một nữ cường nhân nổi danh, đang là tổng giám đốc của Giải Trí Hằng Thiên. Hai công ty Hằng Thiên và Quang Diệu đúng là có nhiều hợp tác, qua lại với nhau.
Hơn nữa… Quân Nguyệt tuổi cũng không còn trẻ, lại không thuộc loại “nữ nhân tình nghi cao”, rất khó để là đối tượng tình ái của Vạn Quang Diệu.
Quân Nguyệt trước giờ bị chẩn đoán không thể sinh con, mà cô ta từ đầu cũng chẳng thật lòng muốn sinh con cho hạng người như Vạn Quang Diệu nên Mục Bội Huyên chưa bao giờ nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa hai người họ.
Vạn Quang Diệu liền tranh thủ nịnh nọt: “Bà xã à, thật là chuyện công việc mà! Gần đây Thịnh Thế giải thể, công ty mình cũng bị ảnh hưởng không ít. Em cũng muốn anh quản lý Quang Diệu thật tốt đúng không? Như vậy bên Tịch gia mới càng xem trọng công ty chúng ta, mà cũng càng xem trọng em cũng như mẹ vợ đại nhân nữa chứ!”
Mục Bội Huyên không trả lời, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, xem như ngầm đồng ý với lời ông ta.
Vạn Quang Diệu thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi sang chỗ khác để nghe điện thoại.
“A lô?”
“A lô? Vạn tổng~”
Vừa kết nối, giọng Quân Nguyệt vang lên, ngọt ngào như thể đang tám chuyện tán gẫu với bạn thân lâu ngày không gặp: “Vạn tổng, nghe nói gần đây anh lại xích mích với bà xã hả? Có phải là ‘vụ thân mật’ nào đó lại bị phát hiện rồi đúng không? Có cần tôi giúp một tay không đây?”
Vạn Quang Diệu lập tức cau mày, giọng điệu này của Quân Nguyệt... rõ ràng có ẩn ý!
“Cô có ý gì vậy?”
Quân Nguyệt cười khẽ, vẫn nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm: “Đâu có gì! Vì là bạn cũ nên tôi mới quan tâm thôi mà. Nghe nói gần đây hai vợ chồng anh cãi nhau liên miên, tôi đây không phải là muốn giúp anh nghĩ cách xử lý sao?”
Vạn Quang Diệu chẳng thấy dễ chịu chút nào, bực bội cắt lời: “Có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo mập mờ kiểu đó.”
Quân Nguyệt liền đổi giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết chắc gần đây anh bị tiểu tình nhân bên ngoài làm phiền, phải không? Còn có lời đồn lan truyền rằng anh chính là kim chủ đứng sau Cố Vân Tịch đấy.”
“Thế nên tôi nghĩ, chi bằng... anh cứ thẳng tay ‘gợi ý’ một chút trên Weibo đi, kiểu như ngầm thừa nhận giữa anh và Cố Vân Tịch có quan hệ. Làm thế, chẳng phải sẽ đỡ cho tiểu tình nhân kia bị lộ à?”
Tuy nhiên, dù gì thì Vạn Quang Diệu cũng là Tổng giám đốc Truyền thông Quang Diệu, chứ đâu phải loại đầu đất dễ dụ. Với chiêu trò của Quân Nguyệt, ông ta căn bản chẳng thèm để vào tai.
Vạn Quang Diệu nhếch mép, lạnh giọng: “Cố Vân Tịch á? Cô ta có thể nuốt được nửa cái Thịnh Thế, cô nghĩ phía sau cô ta không có người chống lưng chắc? Tôi thấy là chính cô đắc tội với Cố Vân Tịch rồi giờ muốn mượn tay tôi xử lý giúp cô, đúng không?”
Quân Nguyệt im lặng, không phản bác.
Vạn Quang Diệu tiếp tục, giọng đầy châm biếm: “Dạo này tôi rất yên ổn, chẳng có nuôi ai bên ngoài như cô nói cả. Mà kể cả có thật đi chăng nữa, muốn tìm người để dư luận chú ý thì thiếu gì sự lựa chọn? Việc gì cứ phải lôi Cố Vân Tịch ra làm bia đỡ đạn? Cô tưởng tôi ngu à?”
Trước kia, Tổng giám đốc Thịnh Thế là Đường Lạc và Vạn Quang Diệu biết rõ phía sau Đường Lạc là người có thế lực trong đại viện, địa vị ngang ngửa với Tịch gia.
Giờ đây Thịnh Thế bất ngờ giải thể, phần lớn tài sản lại rơi vào tay Cố Vân Tịch, chuyện này đến cùng là vì sao, ông ta vẫn chưa tìm ra được lời giải.
Ban đầu ông ta nghĩ, có thể người đứng sau Cố Vân Tịch chính là thế lực của Đường Lạc, vì yêu nên mới dâng hết cho cô ta. Nhưng càng nghĩ càng thấy vô lý.
Một diễn viên nữ, dù có được cưng chiều cách mấy, thì cùng lắm chỉ là nâng đỡ một chút tài nguyên, sao lại có thể chuyển cả một công ty lớn cho cô ta?
Cô ta cũng đâu còn trẻ trung gì cho cam, làm gì có chuyện được “bao” đến mức đó?
Nhưng nếu Cố Vân Tịch có thể leo lên đến mức này, chứng tỏ sau lưng cô ta còn có người khác, và thế lực đó... có khi còn sánh ngang Tịch gia.
Mà khi chưa điều tra ra ngọn ngành, ông ta tuyệt đối không dám tùy tiện động tới Cố Vân Tịch.
Dù sao, Truyền thông Quang Diệu cũng chỉ là một trong số rất nhiều sản nghiệp của Tịch gia, mà xét về lợi nhuận hằng năm thì cũng chẳng phải hàng top. Chủ lực của Tịch gia là những tập đoàn quy mô quốc tế, Quang Diệu chỉ như một “chi nhánh tầm trung” mà thôi.
Vạn Quang Diệu vốn dĩ cũng chẳng thân thiết gì lắm với bên Tịch gia, nên hoàn toàn không biết chuyện Cố Vân Tịch là bạn gái của Lục Hạo Đình.
Thấy Vạn Quang Diệu không chịu phối hợp, Quân Nguyệt bắt đầu sốt ruột, giọng nói cũng gay gắt hơn: “Vạn tổng, gần đây tin tức rần rần cả lên, ai cũng đồn người chống lưng của Cố Vân Tịch là anh! Anh chỉ cần phát một bài Weibo úp mở một chút là xong! Với anh thì chẳng ảnh hưởng gì cả, còn có thể thành công khiến ánh mắt vợ anh dồn hết lên người cô ta, vậy thì tại sao không làm?”
“Vợ anh có bối cảnh mạnh như thế, ai dám làm gì cô ấy đâu? Đến lúc có chuyện thật, thì anh chỉ cần bảo là hiểu lầm thôi, chẳng ai dám truy cứu đến cùng đâu, phải không?”