Dương Mộng Đình là nghệ sĩ trực thuộc công ty Quang Diệu, và mối quan hệ mờ ám giữa cô ta với Vạn Quang Diệu cũng đã kéo dài một thời gian.
Vạn Quang Diệu là tổng giám đốc của Truyền Thông Quang Diệu, nổi tiếng là kẻ mê gái trẻ đẹp. Vì thế trong công ty, không thiếu những nữ nghệ sĩ vì muốn leo lên mà chủ động tiếp cận, thậm chí trở thành tình nhân của ông ta.
Dương Mộng Đình chính là một trong số đó.
Hai năm trước, cô ta vừa chạm ngưỡng hai mươi lăm. Tuổi này nói trẻ không còn quá trẻ, mà già thì cũng chưa tới, nhưng khi đó, Dương Mộng Đình vẫn chưa có danh tiếng gì.
Chỉ góp mặt ở vài bộ phim truyền hình với các vai phụ mờ nhạt, hoàn toàn không có cơ hội bật lên.
Muốn nổi tiếng nhanh, cô ta chủ động quyến rũ Vạn Quang Diệu, leo được lên giường của ông ta.
Kể từ đó, tài nguyên đổ về ngày một nhiều. Dương Mộng Đình bắt đầu có tên tuổi, được lăng xê mạnh tay. Năm đó, vai Lạc Khinh Linh chính là mục tiêu mà cô ta nhắm đến từ rất sớm. Cô ta đã mất công “phục vụ” Vạn Quang Diệu cả một khoảng thời gian dài chỉ để giành được vai diễn này.
Và đúng là khi đó, Vạn Quang Diệu cũng đã đồng ý với cô ta.
Thế nhưng... sau đó, cô ta mới phát hiện vai đã có người khác nhận rồi.
Người đó không ai khác – Cố Vân Tịch!
Một tân binh chưa từng có bất cứ vai diễn nào!
Hồi đó, phản ứng đầu tiên của Dương Mộng Đình khi biết vai Lạc Khinh Linh rơi vào tay Cố Vân Tịch, đó chính là nghi ngờ cô dựa vào quy tắc ngầm để cướp vai diễn từ mình. Cô ta giận đến mức suýt phát điên.
Nhưng lúc đó, Vạn Quang Diệu cũng đành bó tay, không lấy lại được vai diễn, cô ta cũng chẳng làm gì được.
Hai năm sau, dù vẫn có tài nguyên đều đặn, nhưng mãi vẫn không có cú nổ lớn nào. Cho đến giờ, Dương Mộng Đình vẫn chưa thể chen chân lên hàng sao hạng A.
Hai mươi bảy tuổi!
Với một nữ diễn viên, độ tuổi này đã là một ngưỡng rất nguy hiểm.
Nếu không nhanh chóng đứng vững, thì sớm muộn cũng bị dàn “tiểu hoa” trẻ trung mới nổi thế chỗ.
Vì vậy, cô ta càng không dám rời khỏi Vạn Quang Diệu, cố gắng đủ kiểu để lấy lòng ông ta, cạnh tranh với những tình nhân khác để giữ vị trí. Và cuối cùng, chính nhờ vậy, cô ta đã có thai, đứa con của Vạn Quang Diệu.
Mà Vạn Quang Diệu thì lại khao khát có con trai đến mức gần như phát cuồng!
Dương Mộng Đình biết, cơ hội đổi đời của mình đến rồi!
Khi nhìn những tin tức đang rộ lên khắp nơi, trên mặt cô ta hiện rõ nụ cười đắc ý: “Con cọp cái bên Van gia đó chắc đang nháo nhào tìm người rồi nhỉ?”
Người đại diện gật đầu: “Đúng vậy, Mục phu nhân đã bắt đầu nghi ngờ Vạn tổng có người bên ngoài. Gần đây hai người họ cãi nhau suốt, Vạn tổng dù thế nào cũng sẽ bảo vệ cô. Bây giờ cô ta đang nổi điên lên vì chưa lần ra được dấu vết gì.”
Khóe môi Dương Mộng Đình cong lên: “Cứ kéo dài đã, đứa bé này đối với tôi quá quan trọng, phải giữ cho bằng được, có thể giữ thêm ngày nào hay ngày đó.”
Người đại diện sững người.
Dương Mộng Đình bình thản nói tiếp: “Con cọp cái Mục Bội Huyên đó có hậu thuẫn quá mạnh, đến cả Vạn tổng còn phải kiêng dè vài phần. Cho nên chuyện đứa bé này có thể ra đời an toàn hay không, còn là dấu hỏi lớn. Bây giờ tôi có thể làm, chính là kéo thời gian càng lâu càng tốt, tranh thủ trong khoảng đó, kiếm thêm chút lợi ích cho mình.”
Nghĩ đến thủ đoạn và sự tàn nhẫn của Mục Bội Huyên, người đại diện chỉ im lặng gật đầu, hoàn toàn đồng ý với Dương Mộng Đình.
Dương Mộng Đình nói: “Hiện giờ trên mạng đều đang đồn ầm chuyện Cố Vân Tịch và Vạn tổng lén lút qua lại, chị đi thêm một cú hỏa lực nữa đi, nhất định phải dồn hết mọi sự chú ý lên người Cố Vân Tịch. Như vậy thì tôi mới càng thêm an toàn!”
Ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng: “Con tiện nhân này năm đó chính là dựa vào ô dù phía sau để cướp vai diễn mà tôi tâm huyết bao lâu. Giờ mượn tay ‘cọp cái’ dạy dỗ lại nó một trận, đúng là ông trời có mắt! Nhân lúc bây giờ Vạn tổng đang ra sức bảo vệ tôi, nhân lúc tôi còn chưa lộ bụng, phải tranh thủ kiếm thêm chút tài nguyên cho chắc ăn. Chị điều tra giúp tôi xem trong giới hiện giờ có dự án nào, vai nữ chính hay hay, làm cho nhanh vào nhé!”
Người đại diện nhìn thoáng qua bụng cô ta, hơi do dự: “Mộng Đình… chuyện này liệu có ổn không? Em đang mang thai mà, lúc này đi làm là rất vất vả, còn nguy hiểm nữa. Vạn tổng thì quý đứa nhỏ này lắm, chắc chắn sẽ không đồng ý để em ra ngoài nhận dự án đâu.”
Dương Mộng Đình bật cười, nụ cười ấy lại nhuốm chút chua chát: “Đúng, anh ta quý đứa bé trong bụng tôi… nhưng lại chẳng hề quan tâm đến tôi.”
Cô ta dừng một chút, rồi tiếp tục, giọng đầy cay đắng: “Anh ta không dám đối đầu với thế lực sau lưng ‘cọp cái’. Một khi cô ta biết đến sự tồn tại của tôi, tôi không những chẳng giữ nổi đứa con, mà cả sự nghiệp cũng tan thành mây khói.”
“Còn chuyện sinh đứa bé xong thì được chia gia sản á? Mơ đẹp thật. Chưa chắc tôi đã nhận được gì, càng không chắc nó sẽ là con trai. Cho nên, việc duy nhất tôi có thể làm lúc nàyvà cũng là con đường an toàn nhất, đó chính là thừa lúc Vạn tổng còn đang ngoan ngoãn nghe lời, phải nhanh chóng leo lên vị trí ổn định.”
“Đến lúc đó, cho dù có mất đứa bé, tôi vẫn còn địa vị.”
Người đại diện im lặng thật lâu.
Người đạt diện biết… Mộng Đình nói không sai chút nào.
Một khi mất đi giá trị, Dương Mộng Đình chẳng là gì hết.
Mà giá trị duy nhất của cô ta lúc này… chính là đứa bé trong bụng.
Người đại diện gật đầu, âm thầm phối hợp, bắt đầu sắp xếp kế hoạch theo lời Dương Mộng Đình.
***
Cùng thời điểm đó, phía Quân Nguyệt cũng đang không ngừng đẩy lửa về phía Cố Vân Tịch, khiến tin đồn trên mạng ngày một lan rộng, độ nóng tăng vọt.
Gần đây, Vạn Quang Diệu phối hợp đến mức… cố tình về nhà rất muộn, thậm chí có ngày không về luôn. Ông ta còn lộ vài sơ hở, chủ ý làm cho Mục Bội Huyên bắt đầu nghi ngờ.
Cuối cùng, Mục Bội Huyên không nhịn nổi nữa, hai vợ chồng cãi nhau một trận long trời lở đất.
Vạn Quang Diệu lúc đó bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng vẫn cắn răng không chịu khai ra tên tiểu tam. Khi Mục Bội Huyên ép hỏi, giọng lạnh lùng nói thẳng: “Người đàn bà đó… có phải là Cố Vân Tịch?!”
Vạn Quang Diệu thoáng giật mình, theo phản xạ lập tức phủ nhận.
Thế nhưng, chính cái phản ứng chột dạ đó lại khiến Mục Bội Huyên chắc chắn 100%, người kia chính là Cố Vân Tịch!
Trước đây, nếu rơi vào tình huống như vậy, Vạn Quang Diệu kiểu gì cũng sẽ nhận sai, sẽ vội vàng khai thật ra mọi chuyện để xoa dịu Mục Bội Huyên. Thế nhưng lần này lại khác, đến giờ ông ta vẫn cố chấp bảo vệ Cố Vân Tịch, điều đó khiến Mục Bội Huyên nổi trận lôi đình.
Đặc biệt là, trong những lời Vạn Quang Diệu nói, Mục Bội Huyên nghe ra một điều vô cùng đáng ngờ: Thịnh Thế giải thể là do Vạn Quang Diệu chủ động làm, rồi còn chuyển nhượng lại cho Cố Vân Tịch!?
Chuyện đó lập tức khiến Mục Bội Huyên cảm thấy bị đe dọa cực độ, không thèm suy nghĩ gì nhiều, cô ta lao thẳng đến trụ sở Thịnh Thế, lúc này trụ sở đang được đặt tại trong tòa cao ốc văn phòng của truyền thông Vân Thượng.
Mục Bội Huyên không hẳn là người thông minh, vì dễ bị mấy lão cáo già như Vạn Quang Diệu dắt mũi. Nhưng điểm đáng sợ nhất ở cô ta là cái tính khí nóng nảy, lại cực kỳ tàn nhẫn. Chính vì đầu óc đơn giản, nên cũng không dễ kiểm soát như tưởng.
Vạn Quang Diệu hiểu rõ điều đó. Nếu không phải bắt buộc, ông ta tuyệt đối sẽ không dám làm gì quá trớn với Mục Bội Huyên, dù sao phía sau bà ta còn có Tịch gia làm chỗ dựa.
***
Cùng lúc đó, Cố Vân Tịch đang ở văn phòng trên tầng làm việc thì điện thoại đổ chuông.
Vừa nhìn màn hình, là Lục Hạo Đình gọi tới, cô lập tức mỉm cười rạng rỡ: “A lô! Anh Hạo Đình!”
Giọng ngọt như mật, đầy bất ngờ lẫn vui mừng, chỉ riêng âm thanh thôi cũng đủ khiến tâm trạng Lục Hạo Đình phơi phới.
“Em ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Chưa! Sắp tan làm rồi, em tính về nhà một lát. Còn anh thì sao, đang ăn à?”
“Anh cũng đang chuẩn bị đi ăn nè. Nhân lúc này gọi cho em một chút. Anh có thấy mấy chuyện trên mạng rồi, cái vụ của em với Vạn Quang Diệu. Phía sau ông ta còn có Tịch gia nữa, ông ta là cáo già, rất khó chơi... Em có cần anh ra tay không?”
Cố Vân Tịch nhẹ nhàng cười: “Không cần đâu, anh cứ lo công việc của anh trước. Dạo này chắc bận lắm hả? Chuyện bên này em tự xử lý được mà.”
Lục Hạo Đình khẽ thở dài: “Vân Tịch à… loại người như Vạn Quang Diệu mà em còn không cần đến ông xã như anh giúp đỡ, anh cảm thấy mình không tranh thủ xuất hiện nhiều một chút, là sắp bị em lãng quên tới nơi rồi!”
Cố Vân Tịch: “...”
Lục Hạo Đình đúng là cao thủ dỗ dành. Khi hắn muốn chiều chuộng ai, thì kể cả là cô gái bản lĩnh như Cố Vân Tịch cũng không thể chống đỡ nổi.
Tất nhiên, Cố Vân Tịch cũng không phải dạng vừa. Cô cười ngọt ngào, giọng mềm như bánh mochi: “Sao lại nói thế chứ? Người ta lâu rồi không gặp anh, nhớ anh muốn chết! Em mới không muốn anh bị cuốn hết vào mấy chuyện lặt vặt rồi trì hoãn ngày về đế đô. Anh phải mau thu xếp đi, để em sớm được gặp lại anh.”
Một câu thôi, trái tim Lục Hạo Đình tan chảy luôn!
Cô vừa mềm giọng là anh đã không chống nổi nữa rồi.
Cố Vân Tịch tiếp lời: “Chuyện ở đế đô anh không cần lo. Lần này Vạn Quang Diệu rốt cuộc giở trò gì, em đã có dự tính. Em đang tính chơi một cú thật lớn từ phía Tịch gia...”
“Chơi một cú lớn?” Lục Hạo Đình nhướng mày: “Lớn cỡ nào?”
“Khiến Vạn Quang Diệu phải trả giá thật đắt, mà còn khiến Tịch gia phải chủ động từ bỏ loại người như ông ta. Đủ lớn chưa?”
Lục Hạo Đình bật cười: “Muốn chơi Tịch gia thì đâu dễ. Có cần anh giúp sức không?”
Cố Vân Tịch lắc đầu: “Thật sự không cần đâu. Chuyện này tốt nhất là anh đừng nhúng tay. Vì anh… còn có tác dụng khác!”
“Hiện tại em định để cho Sở Mặc ra mặt trước. Trước đây anh ấy từng là bệnh nhân của em, xử lý vụ này là hợp nhất. Sở Mặc có nói với em, năm đó khi điều trị có rất nhiều người cùng phòng bệnh…”
“…”
Lục Hạo Đình nghẹn lời. "Người cùng phòng bệnh??"
“Thế… anh nên làm gì đây?”
Cố Vân Tịch nói: “Y thuật của em tốt như vậy, chẳng lẽ lại để phí uổng sao? Anh thử tìm xem có ai trong số những người có giá trị với anh hoặc mấy người mà Tịch gia cũng đang để ý, xem họ có cần trị liệu gì không, em sẽ trực tiếp đến khám thử một lượt.”
“Chuyện này anh hoàn toàn có thể làm cho rầm rộ lên một chút cũng được đấy, anh Hạo Đình. Em biết Tịch gia thế lực lớn, sản nghiệp nhiều, nhưng mà… Lục gia nhà chúng ta cũng đâu có kém cạnh! Cùng lắm thì chỉ thua kém chút ít về quy mô kinh doanh thôi mà!”
“Mà chuyện này ấy à… nếu muốn làm, thật ra cũng chẳng khó như vậy đâu. Quan trọng là mình không được sợ Tịch gia!”
“Nếu anh cứ mãi giữ mình khiêm tốn thì những người đang đi theo anh cũng sẽ cảm thấy thiếu tự tin. Anh phải làm vài chuyện khiến bọn họ thấy máu nóng sục sôi lên, có thế họ mới tin tưởng và sẵn lòng đi theo anh đến cùng!”
Lục Hạo Đình cười khẽ, giọng có phần trêu chọc: “Lục gia nhà chúng ta? Câu này anh nghe, sao mà thấy êm tai quá đi!”
Cố Vân Tịch nghẹn lời.
“Em nói với anh nhiều như thế, mà anh chỉ chú ý mỗi cái câu đấy thôi hả!?”