Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 690: Chương 690




Lục Hạo Đình khẽ cười, giọng trầm thấp dịu dàng, chỉ cần nghe thôi cũng biết tâm trạng anh đang rất vui: “Anh thấy mình chú ý đúng trọng điểm mà!”

Cố Vân Tịch: “…”

Quả đúng là, đàn ông một khi đã muốn dỗ ngọt, thì thật sự có thể khiến phụ nữ xoay như chong chóng.

“Không nói với anh nữa, em đói rồi. Một lát nữa tan làm là em về.”

Lục Hạo Đình cũng không làm phiền thêm, chỉ nói một câu đầy ý tứ: “Đợi anh nhé, anh sắp về rồi.”

Một câu ngắn ngủi, nhẹ nhàng thôi… nhưng lại khiến lòng Cố Vân Tịch như tan chảy trong ngọt ngào.

Mặc dù người vợ chính thất vẫn luôn mang đến cho cô áp lực rất lớn, nhưng chỉ cần có Lục Hạo Đình bên cạnh, Cố Vân Tịch lại thấy lòng mình nhẹ đi không ít.

Không hiểu vì sao, dù trước mặt là khó khăn hay thử thách lớn đến đâu, chỉ cần anh ở đó, mọi thứ dường như đều trở nên không còn là vấn đề nữa.

***

Sau khi xử lý xong công việc, Cố Vân Tịch chuẩn bị rời văn phòng về nhà.

Ai ngờ, vừa bước tới cửa công ty, cô liền trông thấy Mục Bội Huyên đang đứng đó, khí thế hừng hực như chuẩn bị lật tung cả bầu trời.

Vừa nhìn thấy Cố Vân Tịch, ánh mắt vốn đã lạnh lẽo của Mục Bội Huyên lập tức tối sầm hơn mấy phần. Cô ta gầm lên: “Cố Vân Tịch! Con tiện nhân này, chồng bà mà mày cũng dám dây vào? Mày chán sống rồi hả?”

Cố Vân Tịch khựng lại. Khi nhìn thấy đối phương, cô mới xác nhận người đang chắn trước mặt mình là ai.

Gần đây cô đã nghi ngờ Vạn Quang Diệu, nên cũng không thể không tìm hiểu qua về gia đình ông ta. Từ vợ chính đến con gái của ông ta, cô đều từng xem ảnh.

Giờ gặp trực tiếp, tất nhiên cô lập tức nhận ra.

Ánh mắt Cố Vân Tịch lạnh băng. Mục Bội Huyên mà tìm đến tận công ty thế này… chẳng lẽ Vạn Quang Diệu đã thừa nhận với cô ta rằng “tiểu tam” là cô sao?

Muốn lôi cô ra làm con dê thế tội à?

E là ông chưa đủ bản lĩnh đâu!

Cố Vân Tịch sải bước tiến đến đối diện Mục Bội Huyên. Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở sắc sảo, dáng người cao gầy thêm đôi giày cao gót khiến cô cao hơn Mục Bội Huyên cả một cái đầu. Cô từ trên cao nhìn xuống, giọng lạnh lùng: “Trước khi phu nhân mở miệng nói chuyện, tốt nhất nên làm rõ tình hình. Ánh mắt của tôi… không tệ như của bà đâu.”

Mục Bội Huyên ngây người tại chỗ.

Thật sự không ngờ, câu đầu tiên mà Cố Vân Tịch nói với cô ta… lại là như vậy!

Lúc này, ngoài cửa công ty đã sớm có không ít phóng viên mai phục, ai cũng mong chờ một màn “nguyên phối đánh tiểu tam” kịch tính nhất năm. Giờ thấy Mục Bội Huyên đích thân đến tận cửa, đám người đó càng hưng phấn đến tột độ, như thể sắp được xem một vở kịch sống động, cao trào đang bày ngay trước mắt!

Câu nói vừa rồi của Cố Vân Tịch khiến ngay cả đám phóng viên cũng phải sững sờ.

Bất kể cô có phải là “tiểu tam” hay không… chỉ riêng một câu đó thôi, cũng đã đủ khiến “Vạn tổng” mất mặt hoàn toàn!

Đúng là… quá gắt!

Mục Bội Huyên hồi thần lại, lập tức tức giận đến run người: “Cố Vân Tịch! Bớt cái trò giả ngây giả dại ở đây đi! Làm mấy chuyện hạ tiện đó mà còn không chịu thừa nhận? Giờ lại còn ra vẻ thanh cao đứng đắn à? Mày nghĩ người khác ai cũng ngu như mày chắc?”

Cố Vân Tịch suýt nữa thì trợn mắt đến trời luôn rồi, cô ta không phải chính là người ngu nhất ở đây sao?

Mục Bội Huyên vẫn tiếp tục đay nghiến, giọng đầy căm phẫn: “Mày mới vào giới có bao lâu đâu? Vậy mà tài nguyên tốt đến mức đó? Mày dám nói không có chống lưng? Thịnh Thế vừa giải thể là lập tức rơi vào tay mày, ngoài Quang Diệu nhà bọn tao ra, trong giới này còn ai có năng lực đó? Mày còn dám không thừa nhận? Nếu không phải mày quyến rũ chồng tao, làm sao có thể lấy được hơn nửa sản nghiệp của Thịnh Thế?!”

Lúc này đang là giờ trưa, sảnh lớn công ty người ra vào tấp nập. Thêm cả đám phóng viên đã chầu chực sẵn bên ngoài, có chỗ dựa là Mục Bội Huyên, chúng lại càng không kiêng dè, vây quanh hai người quay phim chụp ảnh rầm rộ.

Nhưng Cố Vân Tịch hoàn toàn không hoảng loạn. Giờ mà rối trí thì đúng là tự tay đẩy mình xuống hố.

Cô nhếch môi cười lạnh: “Ý bà là, Thịnh Thế giải thể là vì Quang Diệu, nên sản nghiệp trong tay tôi… vốn nên là của Quang Diệu à?”

“Tất nhiên!” Mục Bội Huyên hất cằm, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Trong ngành giải trí này, ngoài  truyền thông Quang Diệu của bọn tao thì còn ai có năng lực đó…”

“Muốn tiền đến phát điên rồi phải không?” Cố Vân Tịch không nể nang, trực tiếp ngắt lời khiến sắc mặt Mục Bội Huyên đông cứng ngay lập tức.

Cố Vân Tịch tiếp tục, giọng sắc như dao: “Quang Diệu và Thịnh Thế đối đầu bao nhiêu năm, còn chưa từng nuốt nổi Thịnh Thế. Cùng lắm thì cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân. Giờ lại dám mặt dày nói sản nghiệp Thịnh Thế là của Quang Diệu? Ha, đúng là trò cười thiên hạ!”

“Nếu không phải vì nội bộ Thịnh Thế tự điều chỉnh quyền lực và tài sản, thì Quang Diệu các người có nằm mơ cũng đừng hòng chạm vào. Các người vốn dĩ… không có cái bản lĩnh đó!”

“Mày…”

Mục Bội Huyên tức đến nghẹn họng. Từ trước đến nay cô ta đã quen đứng trên cao, ai nấy trong ngành đều phải cúi đầu nhún nhường khi gặp cô ta, đặc biệt là đám nữ minh tinh trong công ty, chưa từng có ai dám nặng lời, càng đừng nói đến phản bác trực diện như vậy.

Vậy mà bây giờ, Cố Vân Tịch lại dám sừng sộ với cô ta đến mức này!

Người đàn bà này ngay từ đầu đã lao tới với ác ý rõ ràng, Cố Vân Tịch cũng chẳng có ý định nhân nhượng hay lịch sự gì. Nhất là khi nghĩ đến chuyện Vạn Quang Diệu, một gã đàn ông trưởng thành, lại giở thủ đoạn đê hèn như thế để bảo vệ “tiểu tam”, không ngần ngại tính kế cả cô, chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn đến tận cổ.

Biết rõ cô là minh tinh, vậy mà còn sai Mục Bội Huyên chạy đến ngay cổng công ty để làm loạn, chẳng phải rõ ràng là muốn hủy hoại hình ảnh của cô trước truyền thông hay sao?

Đã như vậy, cô cũng chẳng việc gì phải giữ kẽ nữa.

Giọng Cố Vân Tịch lạnh như băng: “Còn nữa, chuyện chồng bà có tiểu tam là chuyện của nhà bà. Đừng có như chó điên cắn loạn khắp nơi! Tôi đang nắm trong tay cả Thịnh Thế, tôi thiếu gì tài nguyên mà phải ngửa tay xin từ Quang Diệu các người? Nghe mà thấy nực cười!”

“Thấy Thịnh Thế giải thể, tôi chỉ là một cô gái trẻ liền tiếp quản được, các người liền muốn dẫm đạp tôi để trục lợi, đúng không? Đấu thương trường không lại thì quay sang chơi trò bẩn, kéo cả vợ ra nói tôi là tiểu tam, muốn dùng danh nghĩa đạo đức để đánh sập tôi? Loại thủ đoạn mất mặt này… buồn nôn!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Mục Bội Huyên chuyển từ trắng sang tím rồi xanh lét, tức đến mức run rẩy không nói nên lời!

Cô ta vốn tới đây hôm nay để dạy dỗ Cố Vân Tịch một trận ra trò, nào ngờ kết quả lại bị “dạy dỗ ngược” ngay trước mặt bao nhiêu người, bị chặn họng không phản bác nổi.

Làm sao cô ta nuốt trôi mối nhục này?

“Cố Vân Tịch! Con tiện nhân kia, mày còn dám mạnh miệng? Mày quyến rũ chồng người ta, phá hoại gia đình người khác mà còn dám lật ngược ăn vạ! Hôm nay tao nhất định phải dạy cho mày một bài học, cái thứ không biết xấu hổ!”

Vừa dứt lời, Mục Bội Huyên thực sự lao lên định ra tay với Cố Vân Tịch. Chuyện như thế này cô ta không phải chưa từng làm, trước kia mỗi lần phát hiện “tiểu tam”, cô ta đều phải đích thân “giáo huấn” cho hả giận.

Nhưng hôm nay… cô ta đụng nhầm người rồi.

Thấy cô ta thực sự vung tay lên định đánh mình, Cố Vân Tịch cau mày. Cô thật sự không muốn dính dáng tới loại đàn bà đanh đá thiếu lý trí này, nhưng nếu cứ để ầm ĩ như vậy, e là càng khiến truyền thông thêu dệt lung tung.

Ngay trong tích tắc, cô đưa tay lên đỡ lấy cú tát kia, lực phản đòn mạnh đến mức làm Mục Bội Huyên lảo đảo.

Cố Vân Tịch giận dữ nói, giọng sắc như dao: “Tôi nhắc lại một lần cuối: tôi không phải người đó. Nếu bà còn cố tình gây chuyện… tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”

“Không khách sáo?” Mục Bội Huyên cười lạnh, ánh mắt chứa đầy căm thù: “Mày thì có thể làm được gì? Tiện nhân như mày, đáng bị đánh!”

Một tay bị Cố Vân Tịch giữ chặt, Mục Bội Huyên liền giơ tay còn lại định tấn công tiếp. Cố Vân Tịch lúc này đã thực sự nổi giận, nhanh chóng giữ lấy cổ tay của cô ta, rồi lập tức dùng lực kéo cả người bà ta lệch hẳn sang một bên.

Cô điều chỉnh thế đứng, tay kia thuận thế chặn cú đòn tiếp theo, cuối cùng từ trên cao khống chế hoàn toàn, một tay đè chặt Mục Bội Huyên lại tại chỗ.

“Tiện nhân! Buông ra! Thả tao ra…!”

Mục Bội Huyên chưa từng rơi vào tình huống mất mặt như thế này. Bị một cô minh tinh trẻ đè ép chỉ với một tay, mà còn không thể phản kháng, cả thân hình cô ta lúc này trông vô cùng chật vật, chẳng khác gì một trò hề.

“Con hồ ly tinh thấp hèn kia! Mày mau buông tao ra!!”

Ngay lúc Cố Vân Tịch chuẩn bị ra tay trấn áp dứt điểm, một giọng nói chợt vang lên từ phía bên cạnh. Cô nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một cô gái trẻ tuổi với khí chất nổi bật đang sải bước chạy về phía này.

Người con gái ấy vận nguyên một cây đồ đen, khí chất rực lửa, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ nhưng đầy mị hoặc, đôi mắt sắc lạnh như dao, toàn thân toát ra cảm giác bá đạo và mạnh mẽ không thể xem thường.

Khuôn mặt xinh đẹp ấy, ánh mắt lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm về phía Cố Vân Tịch như muốn ăn tươi nuốt sống.

Không ai khác, đó chính là Vạn Niệm Vi.

Vừa nhìn thấy Cố Vân Tịch đang áp chế mẹ mình, trong mắt Vạn Niệm Vi lập tức dâng trào sát khí. Là con gái ruột của Mục Bội Huyên, làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.