Cố Vân Tịch sững sờ kinh ngạc!
Tịch Thiên Minh chỉ khẽ cười một tiếng, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi!
“Tịch Thiên Minh!” Cố Vân Tịch vội vã gọi với theo ở khoảnh khắc cuối cùng. Tịch Thiên Minh chưa kịp quay đầu, đã nghe thấy giọng Cố Vân Tịch vang lên phía sau: “Tịch Thiên Minh, em chỉ là một cô gái bình thường, dựa vào sự cưng chiều của Lục Hạo Đình mới có thể bước chân vào giới này. Anh cho dù có huỷ hoại em, cùng lắm em cũng chỉ không thể tiếp tục trụ lại trong giới giải trí nữa, cũng chỉ là mất chút mặt mũi mà thôi.”
“Lục Hạo Đình rất chiều em. Anh ấy biết rõ em không phải là tiểu tam của Vạn Quang Diệu. Cho nên, anh ấy sẽ không bỏ mặc em. Nếu như danh tiếng em bị hủy hoại đến mức anh ấy không thể cưới em vào cửa, thì anh ấy vẫn sẽ giữ em bên cạnh, tiếp tục nâng niu, chiều chuộng.”
“Như vậy em vẫn có thể làm việc vì anh ấy, vẫn là người của anh ấy. Mà anh ấy thì lại có được một cái cớ danh chính ngôn thuận để cưới thiên kim hào môn.”
Tịch Thiên Minh khẽ cong khóe môi, đúng là cô gái này không đơn giản!
Thực ra anh ta biết, kỳ thực Cố Vân Tịch không muốn thấy Lục Hạo Đình cưới một thiên kim cường thế của hào môn nào đó. Ha! Hay thật!
Một cô gái thông minh như vậy, không giữ lại cho Tịch gia thì đúng là uổng phí!
Tịch Thiên Minh không nói thêm lời nào nữa, chỉ dứt khoát rời đi.
Cố Vân Tịch nhìn theo bóng lưng anh ta, đợi tin tức từ anh ta. Khóe môi cô cong lên, nở một nụ cười đắc ý!
Vở kịch này diễn lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng câu được con cá lớn kia cắn câu! Vạn Quang Diệu… chậc chậc chậc!
Tâm trạng Cố Vân Tịch bỗng vui vẻ hẳn ra, cô mỉm cười rạng rỡ, chuẩn bị quay vào phòng nghỉ ngơi một lát. Nhưng vừa xoay người lại…
Lục Hạo Vũ đã từ bên cạnh lướt ngang qua.
Cố Vân Tịch khựng lại bước chân.
Lục Hạo Vũ nhìn cô… và cười.
Chính là cười!
Nụ cười kia… giống hệt một con tiểu hồ ly, giảo hoạt lại sâu xa.
Cuối cùng, cậu ta còn… nháy mắt một cái với cô.
Cố Vân Tịch: “…”
Lục Hạo Vũ cười tủm tỉm bước đi, khi lướt ngang qua người Cố Vân Tịch, cậu ta khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, em biết hết rồi. Cố lên nhé, lừa được càng nhiều càng tốt, Tịch gia có tiền lắm!”
Cố Vân Tịch: “…”
Nhìn theo bóng lưng cái tên tiểu tử thúi kia đi lên lầu, Cố Vân Tịch thực sự là… buồn cười!
Cái tên hùng hài tử này, đúng là… quá thông minh!
***
Sau khi trở về, Tịch Thiên Minh lập tức bắt tay vào điều tra chuyện của Vạn Quang Diệu.
Vạn Quang Diệu là người phía Tịch gia, với năng lực và vị trí của Tịch Thiên Minh, tra ra chuyện này thực sự… chỉ cần vài cuộc điện thoại là đủ.
Mà lúc này, Vạn Quang Diệu vẫn hoàn toàn không hề hay biết những ngày tháng yên bình của mình sắp sửa kết thúc.
Ông ta hiện đang ở bệnh viện, cùng Mục Bội Huyên trông coi con gái Vạn Niệm Vi.
Hôm đó, Vạn Niệm Vi bị Cố Vân Tịch đá một cú, mà cú đó… không nhẹ chút nào.
Lúc ấy, Cố Vân Tịch theo bản năng bảo vệ váy áo của mình, cú đá kia hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, nhưng cô mang giày cao gót, và chẳng hề nương chân.
Một cú, đá bay Vạn Niệm Vi tại chỗ!
Cú đá này… không chỉ khiến Vạn Niệm Vi chấn thương nghiêm trọng, mà thậm chí còn khiến cô ta mất đi hoàn toàn khả năng sinh sản.
Từ nhỏ, Vạn Niệm Vi đã được Mục Bội Huyên dạy bảo sẽ là người kế thừa Truyền Thông Quang Diệu. Sau đó đi du học, trở nên mạnh mẽ và kiêu ngạo hơn bao giờ hết.
Tư tưởng cũng vô cùng thoáng, những năm gần đây từng có không ít bạn trai, đã từng phá thai ba lần.
Ban đầu thân thể đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Cú đá này của Cố Vân Tịch… giống như nhát dao cuối cùng kết thúc mọi hy vọng.
Các bác sĩ cũng chỉ có thể cúi đầu bất lực: “Rất xin lỗi. Bệnh nhân đã từng phá thai ba lần, hơn nữa thời gian giữa các lần quá gần, cơ thể vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng. Lần này lại chịu thêm chấn thương… chúng tôi thực sự không còn cách nào nữa.”
Mục Bội Huyên hoàn toàn không thể tin nổi điều mình vừa nghe.
Con gái cô ta… không thể sinh con được nữa?
Niệm Vi là đứa con gái duy nhất của cô ta. Nếu như con bé từ nay không thể sinh con nữa, thì hương hỏa Vạn gia chẳng phải cũng tuyệt hậu sao?
Vậy con bé còn có tư cách gì để kế thừa sản nghiệp của Quang Diệu?
Nếu vậy, sau này chồng cô ta chẳng phải càng có lý do để đi tìm mấy ả hồ ly tinh sinh con thay sao?
Chẳng lẽ cô ta phải trơ mắt nhìn toàn bộ tài sản tương lai rơi vào tay con của hồ ly tinh ư?
"Không... Không thể nào! Không thể nào! Nhất định không phải thật!"
Mục Bội Huyên gào lên, mặt mày dữ tợn méo mó: "Con gái tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao có thể không sinh con được? Ông tính là bác sĩ cái gì? Cái bệnh nhỏ xíu vậy mà trị không xong? Có tin tôi đuổi ông khỏi đế đô không? Hả? Có tin không?!"
Bác sĩ bị dọa sợ đến chân tay luống cuống, chỉ có thể không ngừng cúi đầu nhận lỗi, thấp giọng khuyên nhủ.
Nhưng rõ ràng ông ta thực sự bó tay, bởi vì tình trạng của bệnh nhân lần này, không phải chỉ đơn thuần do cú đá gây ra.
Mà đúng lúc đó...
"Im hết! Câm miệng hết cho tôi!" Vạn Niệm Vi đang nằm trên giường bệnh đột nhiên hét lớn, khuôn mặt trắng bệch nhưng ánh mắt tràn đầy hận thù.
Mục Bội Huyên nhào đến ôm lấy tay con gái, khóc nức nở: "Vi Vi, con ơi... vậy biết làm sao bây giờ? Không, mẹ không tin! Con sẽ không sao đâu... sẽ không sao đâu mà..."
Vạn Niệm Vi đã tỉnh táo lại, cũng nghe được hết những lời vừa rồi. Cô ta biết rõ mình đã mất khả năng sinh sản.
Từ nay về sau, thừa kế Vạn gia sẽ càng thêm khó khăn.
Nguyện vọng bao năm qua là gả vào hào môn, e là cũng không còn khả năng thực hiện.
Không có hào môn nào chấp nhận một con dâu không thể sinh con.
Cô ta biết, đời này của mình… coi như xong rồi.
Mà khiến cô ta rơi vào bước đường cùng như thế… tất cả đều là lỗi của Cố Vân Tịch!
Ánh mắt Vạn Niệm Vi trống rỗng nhìn lên trần nhà, sau đó trong khoảnh khắc tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đầy căm hận: "Mẹ… tất cả là do Cố Vân Tịch! Đều là do cô ta! Là cô ta hại con thành ra thế này! Con tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta! Nhất định không!"
Thấy con gái mình như phát điên, Mục Bội Huyên nắm chặt tay con, vội an ủi: "Vi Vi, con yên tâm! Mẹ sẽ không bỏ qua cho Cố Vân Tịch! Chúng ta có Tịch gia chống lưng, mặc kệ cô ta có bối cảnh gì cũng vô ích!
Lần này, mẹ nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết!
Mẹ sẽ đưa cô ta tới trước mặt con, để con muốn hành hạ thế nào cũng được! Có được không?"
Nước mắt bà rơi lã chã, nắm lấy tay con gái: "Vi Vi, con nhất định phải cố gắng giữ gìn sức khỏe. Không sao đâu… nhất định sẽ không sao…"
"Con muốn giết cô ta! Con muốn giết cô ta!"
"Aaaa…! Mau! Mau lên Weibo! Đăng Weibo cho con! Con muốn Cố Vân Tịch thân bại danh liệt! Con muốn cô ta… chết! Đi chết…!!!"
Vạn Niệm Vi mất đi khả năng sinh con, nhưng trong lòng Vạn Quang Diệu lại… chẳng cảm thấy có bao nhiêu đau lòng.
Trái lại, chuyện này với ông ta mà nói còn là một chuyện tốt. Như thế, ông ta càng có lý do chính đáng để ra ngoài tìm người sinh con trai.
Lần này, ngay cả Mục Bội Huyên cũng không buồn ngăn cản.
Vì vậy, vào thời điểm này, Vạn Quang Diệu bỗng tỏ ra không hề keo kiệt tình cảm với con gái nữa.
Miễn là Vạn Niệm Vi muốn làm gì, ông ta đều gật đầu đáp ứng.
Gia đình ba người lập tức lôi laptop ra, ngay tại phòng bệnh, bắt đầu… đăng Weibo!
Chiêu đầu tiên, do Mục Bội Huyên đăng bài.
"Con gái tôi, đứa con duy nhất của tôi… Vì bị Cố Vân Tịch đạp một cú quá mạnh, hiện giờ đã được bác sĩ xác nhận mất khả năng sinh con. Cả đời của con bé… đã hoàn toàn bị hủy hoại. Từ nay, nó mãi mãi không thể trở thành mẹ, không thể làm một người phụ nữ trọn vẹn.
Cố Vân Tịch, cô phá nát gia đình của tôi, khiến con gái tôi tổn thương đến mức này…
Giờ thì cô mãn nguyện rồi chứ? Vui lòng rồi chứ?"
Sau đó, tới lượt Vạn Quang Diệu đăng bài Weibo.
Giọng điệu ông ta u uất, đau thương, đầy nước mắt tình cha.
Trong bài viết, có đoạn đặc biệt khiến người đọc "dậy sóng": "Tôi bị cô mê hoặc, đã từng phạm phải sai lầm. Tôi đã cho cô nhiều như vậy, vì sao cô vẫn không chịu buông tha?
Cố Vân Tịch, cô nhất định phải khiến tôi nhà tan cửa nát mới chịu dừng sao?
Khi đó là cô chủ động dụ dỗ tôi, từng bước từng bước… đưa tôi vào bẫy. Cô thật sự quên rồi sao?"