Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 702: Chương 702




Lần này, bọn họ không còn né tránh tên Cố Vân Tịch như trước nữa. Dưới sự thúc ép của Vạn Niệm Vi, cả Mục Bội Huyên lẫn Vạn Quang Diệu đều trực tiếp gọi tên cô ra rõ ràng, không còn úp mở, không còn giấu giếm, mà thẳng thừng đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Cố Vân Tịch!

Vừa đăng bài Weibo xong, mạng xã hội lập tức nổ tung!

Bình luận kéo đến như thác lũ:

“Đậu má! Chuyện nghiêm trọng tới mức này á?”

“Không lẽ thật sự là Cố Vân Tịch dụ dỗ Vạn Quang Diệu?”

“Tiểu tam đúng là thứ đáng sợ nhất! Không chỉ phá tan cửa nát nhà người ta, mà còn khiến con gái duy nhất nhà họ bị đánh đến mức mất khả năng sinh con. Quá độc ác rồi còn gì nữa!”

“Chậc chậc… Cái mặt đó nhìn thôi cũng thấy tâm cơ. Vừa đẹp vừa quyến rũ, dụ ông chú họ Vạn là chuyện như cơm bữa chứ gì. Một cú câu chuẩn không lệch phát nào!”

“Con gái bây giờ đúng là… Chỉ cần có nhan sắc là tưởng có thể ăn trên ngồi trốc. Thật ghê tởm.”

“Đánh người bị thương đến mức vậy, không phải là phạm pháp rồi sao? Phải ngồi tù chứ còn gì nữa!”

Lúc này Vạn Niệm Vi đã phát điên, còn Vạn Quang Diệu thì phối hợp hết mức.

Để an ủi con gái, ông ta bỏ tiền thuê cả đống thuỷ quân (tài khoản ảo) để dẫn dắt dư luận. Mọi người vốn dễ đồng cảm với kẻ yếu, mà chuyện Vạn Niệm Vi mất khả năng sinh con lại càng khơi lên làn sóng thương cảm.

Dư luận bắt đầu nghiêng về phía Vạn gia.

Điều này khiến fan của Cố Vân Tịch vô cùng lo lắng.

Mọi chuyện diễn ra đều bất lợi với cô, fan buộc phải kéo sang Weibo của Vạn Quang Diệu để phản bác, "quật" lại thuỷ quân, nhưng lần này thật sự khó chống đỡ. Thuỷ quân bên kia quá đông, cộng thêm người qua đường hóng hớt, fan Vân Tịch ngày càng lép vế.

Dù vậy, họ vẫn cố gắng bám trụ:

“Chờ ba ngày nữa Vân Tịch công bố sự thật, giờ nói gì tụi tôi cũng không tin đâu!”

Fan vừa chiến vừa kiên trì chờ ba ngày định mệnh.

Trong ba ngày đó, Vạn Quang Diệu liên tục lên Weibo tỏ vẻ hối hận, đau khổ, còn Mục Bội Huyên và Vạn Niệm Vi thì hợp tác diễn màn ‘gia đình hạnh phúc bị phá hoại’.

Tất cả mọi thứ đều được dàn dựng chỉ để cho người ta thấy: một mái nhà đang yên ấm, bị “tiểu tam” Cố Vân Tịch phá cho tan tành!

Dư luận bị cuốn theo không ít.

Hình ảnh của Vạn gia được cải thiện rõ rệt.

Rất nhiều người không rõ ngọn ngành bắt đầu chỉ trích Cố Vân Tịch, thậm chí hô hào đòi đuổi cô ra khỏi giới giải trí.

“Đến giờ rồi đó! Công bố sự thật đi, đồ tiểu tam!”

“Sao im rồi? Không lẽ có tật giật mình?”

“Chắc chạy trốn rồi, hay là ôm tiền biến mất?”

“Đánh người ta đến mức không sinh được con, phải ngồi tù chứ còn gì!”

“Còn hai tiếng nữa mà! Các người lo gì?”

“Vân Tịch phòng vệ chính đáng, mắc gì phải ngồi tù?”

Càng đến gần thời điểm công bố, mạng xã hội càng bùng nổ.

Dư luận chia làm hai phe rõ rệt và cuộc chiến truyền thông đang đi vào hồi cao trào.

***

Đúng lúc dư luận đang dậy sóng, Tịch Thiên Minh đột nhiên gọi một cú điện thoại thẳng đến Mục gia.

Lão phu nhân Mục gia vừa nghe xong nội dung trong điện thoại, sắc mặt lập tức tái mét, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn không đứng dậy nổi. Mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại, bà hoảng hốt đứng bật dậy, vừa run vừa hét: “Người đâu! Mau chuẩn bị xe! Đưa ta đến bệnh viện! Nhanh lên!”

Vừa đến bệnh viện, Bà cụ Mục lao thẳng tới phòng bệnh nơi Vạn Niệm Vi đang nằm.

Lúc này trong phòng, Vạn Niệm Vi đang cười điên dại: “Ha ha ha ha, Cố Vân Tịch lần này chết chắc rồi! Hoàn toàn xong đời! Còn định công bố chân tướng nữa à? Cô ta có cái gì để công bố? Ha ha ha ha!”

ẦM!

Cửa phòng bệnh bị một cú đá tung ra, tiếng cười của Vạn Niệm Vi lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

“Bà ngoại?”

“Mẹ?”

Trong phòng bệnh ai nấy đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bà cụ mặt mày giận dữ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Mục Bội Huyên vội vàng nói: “Mẹ, sao mẹ tới rồi? Ngồi xuống nghỉ một lát đã!” Vừa nói vừa kéo cái ghế đến gần định đặt xuống cho bà ngồi. Nhưng chưa kịp làm gì, bà cụ Mục đã giơ chân đạp mạnh cái ghế bay thẳng vào người bà ta.

“Ai ya!”

Mục Bội Huyên không hề đề phòng, bị đạp ngã lăn ra đất, nằm sõng soài không chút hình tượng.

“Mẹ!” Vạn Niệm Vi hoảng hốt hét lên, còn Vạn Quang Diệu thì trợn tròn mắt, chưa kịp phản ứng thì cây gậy trong tay bà cụ đã bổ tới tấp vào người ông ta.

“Súc sinh! Phế vật! Tất cả đều là lũ ăn hại! Ai cho các người dám đụng đến Cố Vân Tịch hả? Các người có biết con bé là ai không? Hả? Là tiểu thư chính thống của Tịch gia đấy! Vậy mà các người cũng dám mở miệng vu oan bôi nhọ nó?! Đồ vô dụng!”

Bà lão vừa chửi vừa vung gậy, chẳng kiêng nể gì, đánh đến mức Vạn Quang Diệu phải chạy quanh phòng mà la hét: “A a a… Mẹ… Con biết sai rồi! Con không dám nữa! Không dám nữa đâu!”

Vạn Quang Diệu lúc này thật sự sợ bà cụ, bởi toàn bộ mối quan hệ, địa vị của ông ta đều là nhờ bà nâng đỡ. Bây giờ bị đánh dữ dội như thế, ông ta cứ nghĩ là do mình làm sai chuyện gì đó, hoàn toàn không nghe rõ bà đang mắng những gì.

Mà bà cụ Mục cũng chẳng có ý định dừng tay. Cây gậy trong tay không ngừng nện xuống người Vạn Quang Diệu, từng cú từng cú vang lên những tiếng “bộp bộp” nặng nề.

“Không dám nữa? Muộn rồi! Ngay cả Cố Vân Tịch mà mày cũng dám động vào, mày còn không bằng chết đi cho rồi! Ngay cả tao cũng bị mày kéo theo, Mục gia bây giờ còn lại cái gì nữa? Đồ súc sinh! Phế vật vô dụng! Tao đánh chết mày!”

Bà lão tức đến phát điên, quật gậy không nương tay, đánh đến khi chính bà cũng mệt lả mới chịu dừng lại.

Lúc này, Vạn Quang Diệu đã bị đánh đến mức mặt mày bầm dập, đầu sưng to như cái bánh bao, cả người đau đớn đến co rút lại một góc, gần như không còn sức để đứng dậy.

Cả nhà bọn họ cuối cùng cũng nghe rõ: Cố Vân Tịch là tiểu thư chính tông của Tịch gia, được Tịch gia che chở tuyệt đối. Mà bọn họ, đã rước phải tai họa thật rồi.

“Không… không thể nào! Cố Vân Tịch làm sao có thể liên quan đến Tịch gia được chứ? Không thể… A!”

Vạn Niệm Vi còn chưa kịp nói xong, đã bị một cái tát như trời giáng của bà lão quật tới.

“Mày cũng chẳng ra gì! Bên ngoài lang chạ chưa đủ, còn ngu đến mức dính thai! Ba lần phá thai trong thời gian ngắn như vậy, mày nghĩ tao không biết chắc? Làm mình ra nông nỗi như thế, không đẻ được con cũng đáng đời! Vậy mà còn dám đổ tội cho Cố Vân Tịch?”

“Phế vật! Toàn là phế vật!”

Bà lão vừa gào, vừa lao đến giáng xuống người Vạn Niệm Vi một trận đánh không nể mặt.

“A a a… Bà ngoại! Đừng mà… xin bà tha cho con… a a a!”

Từng cái tát bốp bốp vang trên mặt, tóc bị túm giật ngược lên, lôi đến đâu đánh đến đó. Vạn Niệm Vi đau đến mức khóc gào, nhưng không ai dám can ngăn, vì trong nhà này, không ai dám trái ý bà lão.

Cuối cùng, sau khi đánh đến phát mệt, bà lão mới chịu dừng lại.

Vạn Niệm Vi ngồi co rúm lại trong góc, tóc tai rối tung, mặt mũi sưng đỏ tơi tả, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn bà ngoại.

Bà cụ Mục liếc sang Vạn Quang Diệu, lạnh lùng ra lệnh: “Mày, lập tức lên Weibo, đăng bài xin lỗi! Nhanh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.