Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 703: Chương 703




Đừng nhìn Vạn Quang Diệu thường ngày là tổng giám đốc công ty, bề ngoài phong độ oai phong, chứ đứng trước mặt bà lão thì ngoan như mèo.

Bởi vì, tất cả những gì ông ta có hôm nay, nào là quyền lực, địa vị, tài sản đều là nhờ Mục gia. Mà Mục gia, phía sau còn có một cái tên ông ta không bao giờ dám quên: Tịch gia.

Suy cho cùng, bọn họ chẳng khác gì đang bán mạng cho Tịch gia!

Tịch gia là thế lực không thể chạm tới, là đỉnh cấp hào môn ở Đế đô, loại gia tộc mà bọn họ chỉ dám ngước nhìn.

Những năm qua nhờ quan hệ với Tịch gia, công việc làm ăn của Vạn Quang Diệu mới thuận buồm xuôi gió như vậy. Mà cho dù thế, công ty của ông ta cũng chỉ là một nhánh nhỏ không đáng kể trong mạng lưới của Tịch gia thôi, đủ để hiểu Tịch gia khủng đến mức nào.

Giờ nghe nói Cố Vân Tịch có quan hệ với Tịch gia, thậm chí còn là tiểu thư chính tông được Tịch gia đích thân bảo vệ, Vạn Quang Diệu gần như muốn ngất xỉu. Biết sớm như vậy, cho ông ta cả trăm cái lá gan ông ta cũng không dám đụng đến cô!

Lần này... thật sự tiêu đời rồi!

Trong lòng Vạn Quang Diệu gào khóc, nhưng ngoài mặt không dám thể hiện gì, bà lão.

Laptop vẫn còn đó, là cái mà họ vừa dùng để đăng bài bôi nhọ Cố Vân Tịch. Lúc đó, Vạn Niệm Vi và Mục Bội Huyên còn hí hửng ngồi xem phản ứng dân mạng.

Giờ thì đến lượt Vạn Quang Diệu ngồi trước màn hình, gương mặt bầm tím sưng vù đến mức khó nhận ra.

“Mẹ… mẹ muốn con viết cái gì?” Ông ta dè dặt hỏi.

Bà lão nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc: “Tao hỏi mày, mày thật sự có tiểu tam không?”

Vạn Quang Diệu ấp úng: “Con… con…”

“Nói thật!”

“…Có.”

“Ai?”

Vạn Quang Diệu nghẹn họng, sắc mặt càng thêm khó coi. Câu trả lời kia, ông ta thật sự không đành lòng nói ra… đó là con trai của ông ta…

Bà lão đập gậy chống lên mặt bàn vang rầm rầm, giọng lạnh nói: “Đến nước này rồi mà mày còn muốn che chắn cho con đàn bà đó? Mày tưởng Tịch gia không biết à? Để tao nói cho mày rõ, Cố Vân Tịch chính là tiểu thư chính tông của Tịch gia! Lệnh xử lý lần này là do đại thiếu gia dòng chính đích thân ra lệnh, vậy mà mày còn chưa hiểu lý do vì sao mày bị xử?”

Vạn Quang Diệu cúi đầu, không hé một lời.

Bà lão hừ lạnh, giọng đầy thất vọng: “Tao thấy mà tức. Cố Vân Tịch có thể được đại thiếu gia dòng chính để mắt tới, vậy chứng tỏ người ta có bản lĩnh, có nền tảng. Ba ngày trước, nếu con bé muốn thì đã có thể nói toạc mọi chuyện. Vậy mà nó lại im lặng chờ mày tự mình thú nhận. Đó là cho mày một cơ hội sống! Mày còn không biết điều thì đúng là tự tìm đường chết. Mau nói!”

Vạn Quang Diệu run lên, khẽ khàng thốt ra: “Là… Dương Mộng Đình.”

Mục Bội Huyên bên cạnh nghe thấy vậy thì lửa giận bốc lên đầu, lao thẳng về phía Vạn Quang Diệu định đánh: “Đồ súc sinh! Quả nhiên mày bao nuôi con hồ ly tinh đó ở ngoài, rồi còn đổ hết lên đầu Cố Vân Tịch, khiến tao với Vi Vi đi tìm người ta tính sổ!”

“Nếu không vì mày, Vi Vi nhà tao đâu có bị thương, đâu có mất luôn khả năng làm mẹ? Tất cả đều tại mày! Tại mày hết! Đồ cặn bã… Aaaa!”

Mục Bội Huyên gào ầm lên, vừa hét vừa đấm đá túi bụi vào người Vạn Quang Diệu.

Bà lão khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lạnh tanh. Đợi đến khi thấy đủ rồi mới quát lớn: “Đủ rồi! Cô cũng chẳng vừa đâu! Một chuyện cỏn con mà cũng làm bung bét lên thế này, đầu óc để đâu hả?”

“Mẹ…” Mục Bội Huyên vừa ôm tay vừa mở miệng, giọng ấm ức.

“Cút!”

Không ngờ mẹ mình lại trở mặt đến vậy, Mục Bội Huyên sững người. Trước đây bà đâu có đối xử với cô ta như thế này. Nhưng giờ tình hình khác rồi, là lúc nhạy cảm, cô ta không dám cãi thêm lời nào, chỉ đành lặng lẽ lùi sang một bên.

Trong đầu cô ta lúc này chỉ còn một suy nghĩ: chờ đó, con tiện nhân Dương Mộng Đình, bà sẽ không để yên cho mày!

Đáng ghét thật! Hóa ra là con hồ ly đó!

Bà lão nhìn Vạn Quang Diệu, giọng nói đầy nghiêm khắc: “Lần này vì sao mày lại che chở cho con đàn bà đó? Không tiếc mà gây chuyện với Cố Vân Tịch để bảo vệ cô ta?”

Vạn Quang Diệu cảm thấy run rẩy trong lòng, nhớ đến con của mình.

“Có phải là đang mang thai rồi không?” Bà lão hỏi.

Vạn Quang Diệu hoảng sợ!

“Mẹ… mẹ… không phải… con….”

“Im miệng!” Bà lão cắt ngang lời ông ta: “Ngoài việc mang thai, mày còn có lý do gì để bảo vệ con đàn bà đó? Những người đàn bà trước kia của mày, sao mày không bảo vệ họ như thế?”

“Mang thai rồi? Tiện nhân đó lại mang thai rồi? A a a! Con gái tôi không thể sinh con, vậy mà tiện nhân đó lại muốn sinh con? Tôi sẽ đi xử lý cô ta! Vạn Quang Diệu, mày đừng mong…”

“Im miệng!” Bà lão quát Mục Bội Huyên, ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm.

“Mẹ! Ông ta phản bội con, ông ta…”

“Ta bảo mày im miệng, sao mày không nghe à?” Bà cụ Lục nhìn Mục Bội Huyên bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể nếu cô ta không im lặng, cô sẽ không còn là con gái của bà nữa!

Mục Bội Huyên đứng sững người, ngơ ngác nhìn mẹ mình, không thể tin rằng bà lại đối xử với mình như thế.

Bào lão hừ một tiếng, vô cùng ghét bỏ.

Con gái bà từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều quá mức, đến giờ mới ra nông nỗi này, đầu óc không tỉnh táo.

Bà không muốn tiếp tục nói chuyện với con gái nữa, quay lại nhìn Vạn Quang Diệu, chờ đợi câu trả lời từ ông ta.

Dưới ánh mắt sắc bén của bà lão, Vạn Quang Diệu bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.

Ông ta biết, lần này ông ta đã gây ra một thảm họa, nếu không làm theo lời bà, ông ta rất có thể sẽ bị từ bỏ và sẽ mất hết mọi thứ!

Con trai có thể còn, nhưng tương lai và sự nghiệp thì chưa chắc!

Thấy Vạn Quang Diệu gật đầu, bà lão lại hừ lạnh một tiếng.

“Lúc đầu, Cố Vân Tịch bị vu oan là tiểu tam, tất cả đều do mày bày ra phải không?”

Vạn Quang Diệu ngẩn người, lập tức nhớ ra điều gì đó, nhíu mày lại.

“Nói thật đi!” Bà lão giận dữ: “Tịch gia cái gì cũng điều tra ra hết rồi, mày tốt nhất đừng tự cho là mình thông minh.”

Vạn Quang Diệu cúi đầu, thành thật nói: “Không phải, ngay từ đầu trên mạng đã có những lời đồn đại đó, lúc đó con không chú ý lắm. Nhưng con biết Cố Vân Tịch chắc chắn có người chống lưng, dù có tìm người để đổ tội, con cũng không nghĩ sẽ tìm đến Cố Vân Tịch.”

Trong mắt bà lão xẹt qua một tia hiểu rõ. Đúng vậy! Vạn Quang Diệu không phải kẻ ngốc đến mức đi chọn một người có hậu thuẫn mạnh mẽ như Cố Vân Tịch để làm con dê thế tội.

“Vậy tại sao? Vì sao cuối cùng mày lại chọn Cố Vân Tịch?” bà lão lạnh lùng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.