Nhưng mà, Cố Vân Tịch không phải kiểu người ngốc nghếch, cô sẽ không dại dột mà ngay lúc này đã vội vàng đòi hỏi gì từ Tịch gia cả. Hiện giờ, tài nguyên từ Quang Diệu đã rơi vào tay cô, giới giải trí cũng đang được làm mới lại, Truyền Thông Vân Thượng đã vươn lên đứng đầu. Mà tất cả những thành tựu này, đều nhờ có sự hỗ trợ từ Tịch gia.
Trong mắt Cố Vân Tịch thoáng hiện lên nụ cười thâm ý.
Thật ra nếu nói đúng, cô và Tịch gia vốn nên là kẻ thù của nhau. Thế nhưng bây giờ, chính Tịch gia lại đang hết lòng giúp đỡ cô.
Mà lý do chỉ vì… cô là con gái của Vương Thục Trinh.
Vương Thục Trinh?
Nghĩ tới đây, Cố Vân Tịch bỗng thấy buồn cười. Nếu vậy, có phải cô còn nên cảm ơn Vương Thục Trinh không?
Cuộc đời đúng là một vở kịch lớn đầy kịch tính.
Sau khi Cố Vân Tịch rời đi, Dung Tuyết Tuệ nhìn đống quà được tặng thì cảm thán: "Con bé Cố Vân Tịch này đúng là giỏi giang, thứ gì cũng làm được! Rượu mà nó nói ngon vậy, hay mở ra một chai thử xem?"
Tịch Thiên Minh lập tức ngăn lại: "Mẹ à, rượu này là hàng hiếm lắm đó! Con từng được uống rồi, theo con thấy thì nó còn ngon hơn cả những loại rượu danh tiếng nhất thế giới. Thật đấy, con thích lắm!"
"Hồi đó con uống được là nhờ một người bạn có duy nhất một chai, mà con còn tiếc mãi không dám uống hết. Mẹ muốn thử thì được, nhưng đừng có mà phí phạm đấy nhé!"
Dung Tuyết Tuệ hơi bất ngờ: "Ngon đến vậy cơ à?"
Tịch Thiên Minh quả quyết: "Tất nhiên! Con gạt mẹ làm gì chứ?"
Nói xong, anh ta để lại một chai để cho mẹ mình, còn năm chai còn lại thì nhanh tay giấu hết vào chỗ cất riêng của mình.
Dung Tuyết Tuệ: “…”
Nhìn con trai mình vừa cất giấu kỹ mấy chai rượu xong lại quay xuống ngồi tiếp, Dung Tuyết Tuệ vừa tức cười vừa bất lực.
Đúng là lần đầu tiên bà thấy đứa con trai thông minh, luôn ở vị thế cao như Tịch Thiên Minh, lại có lúc dễ thương, trẻ con như thế này!
Bà cười trêu: "Con giấu kỹ vậy làm gì? Mẹ đâu có tranh với con, còn mang đi cất nữa!"
Tịch Thiên Minh cười hì hì: "Con đâu phải đề phòng mẹ đâu! Nếu mẹ muốn uống thì đến chỗ con lấy là được. Nhưng mẹ cũng biết trong nhà mình đông người, mỗi khi con có món gì tốt, là có biết bao ánh mắt soi mói chực chờ đấy!"
Dung Tuyết Tuệ nghe đến đây cũng thoáng sa sầm mặt, nhớ lại tình hình trong nhà.
Bà nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm đi, con là người thừa kế của Tịch gia, được hưởng những thứ tốt hơn người khác là điều hiển nhiên. Dù người ta có ghen tị thì cũng chỉ dám nói móc vài câu sau lưng thôi, chứ làm gì được con!"
Tịch Thiên Minh thở dài: "Mẹ à, con hiểu điều đó. Nhưng mẹ cũng đừng quên, ông nội càng ngày càng già, người già thì thường không còn cứng rắn như trước, dễ bị dao động. Mấy lời gièm pha cứ rót vào tai suốt ngày, biết đâu ông lại tin thật thì sao?"
Dung Tuyết Tuệ nghe vậy khẽ cau mày.
Anh ta lại cười, giọng nhẹ nhàng: "Mẹ cứ yên tâm, con biết phải làm gì. Chuyện trong nhà, con sẽ lo liệu ổn thỏa."
Lúc này sắc mặt Dung Tuyết Tuệ mới dịu xuống, nở nụ cười hài lòng.
Tịch Thiên Minh lại ngồi xuống, lấy rượu ra: "Rượu vang này thực sự rất đỉnh, mẹ uống thử đi!"
Anh ta lấy hai cái ly, mở nắp chai rượu, rót cho mỗi người một ly.
Vừa mở nắp, hương rượu thơm ngào ngạt liền lan khắp phòng, khiến mắt Dung Tuyết Tuệ sáng rực lên.
"Trời ơi, thơm quá! Đây đúng là rượu quý rồi!"
Tịch Thiên Minh cũng hít một hơi, vẻ mặt đầy mê say: "Con nói rồi mà, đồ tốt tuyệt vời đấy!"
Hai mẹ con mỗi người uống hai ly, Dung Tuyết Tuệ lúc này mới lên tiếng: "Con bé Cố Vân Tịch này đúng là quá giỏi! Rượu vang nổi tiếng quốc tế đều là do các bậc thầy đỉnh cao chế tác. Thế mà nó chỉ là một cô gái trẻ, lại làm ra được loại rượu ngon thế này?"
Bà nhìn con trai, nghiêm giọng: "Thiên Minh, cô gái này tuổi tuy nhỏ, nhưng tham vọng rất lớn! Là bạn gái Lục Hạo Đình, lại không chịu nhận mẹ ruột là Vương Thục Trinh, nhưng vẫn chủ động qua lại với chúng ta. Con không thấy như vậy là quá 'cao tay' sao?"
"Là bạn gái Lục Hạo Đình, đúng ra nó phải đứng về phía Lục gia, giữ khoảng cách với Tịch gia mới phải, như vậy mới dễ lấy lòng Lục gia chứ! Vậy mà nó dám công khai qua lại với chúng ta… Mẹ thật sự không nhìn thấu cô gái này!"
Dung Tuyết Tuệ là người đã sống cả đời trong hào môn thế gia, thời trẻ cũng là tiểu thư nhà quyền quý danh giá. Sau khi gả vào Tịch gia, bà trở thành chủ mẫu, bao năm nay đã nhìn quen đủ kiểu người trong giới thượng lưu, nên ánh mắt nhìn người từ lâu đã trở nên vô cùng sắc bén.
Bình thường, những cô gái trẻ tuổi như Cố Vân Tịch thường còn non nớt, tâm tư cạn, dễ bị người ta nhìn thấu. Trong đại viện cũng không thiếu những cô gái xuất sắc, được nuôi dạy kỹ lưỡng, bà cũng từng gặp không ít. Nhưng đến giờ, bà vẫn chưa từng thấy ai giống như Cố Vân Tịch, hoàn toàn không thể nhìn thấu cô đang nghĩ gì.
Tịch Thiên Minh nghe xong chỉ cười cười: "Có thể là vì Cố Vân Tịch nhìn thấu được Lục Hạo Đình, nên mới biết cách khiến nhan sắc của mình trở nên có giá trị hơn đấy!"
Dung Tuyết Tuệ liếc anh ta một cái: "Con nói bậy gì vậy? Lục Hạo Đình đâu phải loại đàn ông dễ bị sắc đẹp mê hoặc!"
Tịch Thiên Minh nhớ đến lần ở nhà Lục gia, vô tình nghe thấy Cố Vân Tịch gọi điện thoại, rồi khẽ cười nói: "Mẹ à, có lúc, chinh phục một người đàn ông đơn giản lắm. Cố Vân Tịch có thể được Lục Hạo Đình cưng chiều như thế, e là cũng vì vẻ ngoài của cô ấy không hề có tính công kích, lại là người được Lục Hạo Đình nuôi lớn từ nhỏ."
Dung Tuyết Tuệ nhíu mày: "Ý con là gì?"
Tịch Thiên Minh chậm rãi nói: "Lục Hạo Đình là người kiêu ngạo, từ nhỏ thân phận cao quý, năng lực xuất chúng, trong lòng cũng vô cùng kiêu ngạo. Cố Vân Tịch là gì chứ? Chẳng qua chỉ là một cô gái không có gia thế, không có chỗ dựa, từ nhỏ đã do anh ta nuôi bên cạnh, giống như một con vật cưng được anh ta sủng ái mà thôi."
"Thời gian sủng lâu rồi, thì dễ nảy sinh tình cảm. Thêm vào đó, Cố Vân Tịch lại cực kỳ thông minh, luôn biết cách bù đắp chỗ thiếu sót của bản thân, khiến Lục Hạo Đình chẳng cần phải tìm ai khác. Vậy nên, anh ta cứ thế mà tiếp tục cưng chiều cô ấy."
"Việc cô ấy dám qua lại với chúng ta, là vì cô ấy biết chắc Lục Hạo Đình sẽ không để tâm mấy chuyện này. Trong mắt anh ta, đây chỉ là mấy trò trẻ con không đáng bận tâm. Một người đàn ông, cho dù biết người phụ nữ kia có tính toán, miễn là không gây ra chuyện lớn, thì vẫn có thể tiếp tục cưng chiều như thường."
Dung Tuyết Tuệ nghe vậy thì trầm ngâm. Quả thật, trên đời này lạ lắm, có lúc đàn ông biết rõ người phụ nữ bên cạnh mình là kẻ tâm cơ, thậm chí là kẻ xấu, nhưng vẫn cam lòng bị lợi dụng.
Đó mới là chỗ kỳ lạ của cái gọi là "tình yêu".
Cố Vân Tịch vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại càng ngày càng hữu dụng, nên việc Lục Hạo Đình sủng ái cô ấy cũng chẳng có gì khó hiểu.
Dung Tuyết Tuệ xua tay: "Thôi, mẹ không quản nữa, miễn sao trong lòng con tự biết là được."
Tịch Thiên Minh trấn an: "Yên tâm đi mẹ! Chúng ta cũng đâu có trao cho Cố Vân Tịch thứ gì quá quan trọng. Dù sau này cô ấy không trở thành quân cờ của mình thì cũng không tổn thất gì."
Dung Tuyết Tuệ bật cười vì câu này: "Không cho cái gì quan trọng? Con đã đưa cho cô ta nửa cái Quang Diệu, còn nói không phải gì quan trọng? Còn hơn cả quan trọng ấy chứ!"
Tịch Thiên Minh chỉ mỉm cười, liếc nhìn hai bộ mỹ phẩm trong tay mẹ mình rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, tiền bạc thì Tịch gia mình đâu có thiếu. Một cái Quang Diệu mất đi, chỉ cần các mảng kinh doanh khác làm mạnh hơn chút là có thể bù lại."
"Cố Vân Tịch dù sao cũng có năng lực, bỏ ra chút công sức vì cô ấy thì cũng đáng mà."
"Vả lại, nói đến chai rượu vang và bộ mỹ phẩm này, mẹ không thích sao? Với người bình thường thì mấy thứ này có thể dùng tiền đo được, nhưng vào tay nhà ta, thì không đơn giản chỉ là giá trị vật chất nữa rồi."
Dung Tuyết Tuệ ngừng lại một chút, rồi mỉm cười gật đầu: "Vậy thì được!"