Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 718: Chương 718




Bộ mỹ phẩm dưỡng da này thật sự rất tốt, có quá nhiều quý bà quý cô yêu thích. Nếu biết tận dụng, chẳng chừng bà có thể dùng nó để xử lý được khối việc.

Tịch Thiên Minh thấy mẹ mình đã nghĩ thông suốt thì tiếp tục nói: "Miễn mẹ hiểu ra là được. Mẹ xem đi, nếu Cố Vân Tịch đối đầu với chúng ta, thì những thứ này dù có tiền chưa chắc đã mua được. Nhưng bây giờ thì khác rồi, mẹ dùng miễn phí. Sau này nếu cần làm quà biếu ai, mẹ cứ đến chỗ Cố Vân Tịch mà mua là được. Chút tiền đó, với chúng ta mà nói, thật sự chẳng đáng là bao."

Dung Tuyết Tuệ bị con trai "dỗ ngon dỗ ngọt" mà vui vẻ, cười mắng: "Thôi được, miễn là con nắm chắc trong lòng là được! Mấy chuyện thế này, mẹ nghe con hết!"

Nói rồi, bà vừa cười vừa ôm bộ mỹ phẩm quay về phòng.

Thật lòng mà nói, với Dung Tuyết Tuệ thì sản nghiệp của Tịch gia nhiều vô kể, cho đi một cái Quang Diệu cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của bà. Có thể nói là chẳng hề ảnh hưởng một chút nào cả.

Nhưng mấy món hiện đang cầm trên tay thì lại là đồ thật, dùng được thật.

Là đại phu nhân của Tịch gia, việc lấy vài thứ từ nhà để hưởng thụ một chút cũng không có gì là không phải.

Chỉ cần mẹ con bà thấy vui, có tốn thêm chút tiền cũng đáng.

Tịch Thiên Minh nhìn chai rượu đỏ trong tay, khẽ cong môi, bật cười một cách đầy hài lòng. 

Tịch Thiên Minh nghĩ rằng Lục Hạo Đình vốn kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để tâm đến mấy mưu tính nhỏ nhặt của Cố Vân Tịch, nên mới chẳng coi là chuyện gì nghiêm trọng.

Hơn nữa, xét theo tính cách Lục Hạo Đình từ nhỏ đến lớn, thì đúng là cậu ta rất cuồng vọng.

Chỉ là Tịch Thiên Minh không nhận ra, chính bản thân anh ta cũng ngạo mạn y hệt.

Người phụ nữ của Lục Hạo Đình, vậy mà anh ta lại có ý đồ muốn lợi dụng, khống chế, thậm chí là lôi kéo. Ai cho anh ta cái lá gan đó?

Đem nửa giang sơn của Quang Diệu cho người khác dễ dàng như vậy, người thông minh dù có ngu ngốc đến đâu thì đúng là quá tùy hứng!

***

Cố Vân Tịch vừa trở về Lục gia, đã thấy Tiểu Đường và Lục Hạo Vũ đang nhìn cô với vẻ đầy u oán.

“Chị mang đi tặng rồi hả?” Tiểu Đường hờn dỗi hỏi.

Cố Vân Tịch: “… Ừm.”

“Họ có vui lắm không?” Lục Hạo Vũ nghiến răng.

Cố Vân Tịch: “… Hình như là có.”

Lục Hạo Vũ lập tức nổi đóa, tóc tai dựng cả lên: “Vậy thì chị phải cho bọn em nhiều hơn! Em muốn quà của em còn xịn hơn cả của bọn họ!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô hơi bất lực, giơ tay đỡ trán: “Các em có thể đừng trẻ con thế được không? Chị cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ Tịch gia mà!”

Tiểu Đường chu môi nói: “Chị dâu, sau này em sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để báo hiếu chị! Mấy đồ tốt đó, chị để lại cho em được không?”

Lục Hạo Vũ chen vào: “Chờ em kiếm tiền, một cái Quang Diệu cũng chẳng là gì cả! Tất cả đồ của chị, chị cho em hết đi! Sau này em kiếm tiền lo lại cho chị!”

Cố Vân Tịch: “…”

Hai đứa nhóc này đúng là… hết nói nổi luôn rồi!

Nhìn hai tên nhóc này, Cố Vân Tịch sờ sờ cằm, cười hỏi: “Các em… nói thật đấy à? Sau này kiếm tiền đều đưa cho chị?”

“Kết hôn rồi cũng đưa hết tiền cho chị à?”

Tiểu Đường hăng hái gật đầu: “Chị dâu à, em cưới vợ rồi thì cả hai vợ chồng em cùng nhau kiếm tiền nuôi chị luôn!”

Lục Hạo Vũ cũng không chịu thua: “Em lấy vợ sinh con, cả nhà em kiếm tiền cũng đều là để đưa chị hết!”

Cố Vân Tịch: “…”

Tiểu Đường: “…”

Lục Hạo Đường Không dám tin lườm Lục Hạo Vũ một cái cháy mặt: “Má nó! Nhóc con, khi nào thì cũng biết nịnh hót như vậy hả?”

Lục Hạo Vũ vênh cằm, gương mặt vừa kiêu ngạo vừa nghiêm túc: “Ai nói em nịnh hót? Em đang nói thật mà! Em là người rất thành thật nha!”

Người phụ nữ này có tiền như vậy, không tranh thủ nịnh bợ thì đúng là ngu ngốc! Không thấy cả Tịch gia đang là đối thủ mà cũng phải quay sang nịnh nọt Cố Vân Tịch đó sao?

Nghĩ tới đây, Lục Hạo Vũ ngừng lại một chút, trong lòng thầm mắng: Mẹ mình đúng là đại ngốc số một thế giới, chẳng cần test gì thêm cũng đủ kết luận rồi!

Cố Vân Tịch nhìn hai tên nhóc này đang luyên thuyên, bật cười: “Được rồi được rồi, chỉ là mấy món đồ thôi mà, có gì đâu mà phải tiếc. Tịch gia tin tưởng chị như vậy, biết đâu sau này còn cho chị thêm nhiều thứ tốt hơn ấy chứ! À, mà trên lầu chị còn để một chai rượu vang ngon cực!”

“Trên lầu còn có à?” Hai tên nhóc mắt sáng rực như bắt được vàng, lập tức chộp ngay cái chi tiết quan trọng đó.

Cố Vân Tịch còn chưa kịp nói gì: “Là… là…”

Bạch bạch bạch!

Hai tên Lục Hạo Đường và Lục Hạo Vũ đã quay người bỏ chạy, phóng thẳng lên lầu về phía phòng Cố Vân Tịch, vừa chạy vừa la: “Má ơi! Sao không nói sớm? Biết vậy nãy khỏi ngồi dưới lầu đợi mòn đít!”

“Chị dâu với tam ca thay nhóc chúc mừng giúp là được rồi, em khỏi cần tham gia, em đi trước nha!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô trố mắt nhìn hai tên phản bội đội lốt người thân kia, vì một chai rượu đỏ mà quay xe nhanh như chớp mắt.

Cô tức giận hét lên: “Đại Bạch, mau ngăn hai tên kia lại cho chị!!”

Ban đầu, Đại Bạch đang nằm ngủ trên hành lang tầng hai, vừa nghe thấy tiếng của chủ nhân liền lập tức bật dậy, lao thẳng đến cửa phòng Cố Vân Tịch. Cuối cùng, nó cũng nhanh chân hơn Lục Hạo Vũ và tiểu Đường, đến trước một bước.

“Gâu gâu! Gâu! Gâu gâu gâu!”

(Cút ngay! Cút! Không được vào!)

Đại Bạch như một vệ sĩ chính hiệu, đứng chắn ngay trước cửa, giơ chân trước lên cảnh giác, sủa ầm ầm về phía hai kẻ đang có ý đồ xâm nhập.

“Má! Đầu To, mày tạo phản hả?”

“Gâu gâu gâu!”

(Tao không phải tên Đầu To, tao tên Đại Bạch!)

Lục Hạo Vũ trừng mắt:

“Mới có mấy ngày mà mày đã chấp nhận cái tên 'Đại Bạch' rồi hả? Sao mà ngu ngốc vậy trời?”

“Gâu gâu gâu!”

(Không có ngu gì hết! Chủ nhân đặt tên nghe hay cực, tao thích!)

Tiểu Đường tức đến phát điên: “Trời má! Đại Bạch, mày là đồ ăn cháo đá bát! Tụi tao nuôi mày bao nhiêu năm trời, Cố Vân Tịch mới nuôi mày được bao lâu? Cho mày mấy bữa ngon là mày quay xe phản bội tụi tao liền? Vô nguyên tắc quá rồi!”

“Gâu gâu gâu!”

(Tao rất có nguyên tắc nha!)

Ai cho ăn ngon thì tao theo người đó, như vậy mới gọi là có nguyên tắc chứ, vậy mà tụi bây dám nói tao không có nguyên tắc?

Lúc đó, Cố Vân Tịch cũng vừa chạy lên tới nơi, đứng chắn trước mặt hai người kia, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Bạch, gương mặt rạng rỡ đầy tự hào: “Đại Bạch làm tốt lắm! Má đảm bảo, sau này mày sẽ có nhiều em cún xinh đẹp theo không hết, ăn thịt ngon, gặm xương đầy nhà!”

“Gâu gâu gâu!” Đại Bạch sung sướng đến phát sáng, quẫy đuôi lia lịa, sủa vang đầy tự hào.

Lục Hạo Đường và Lục Hạo Vũ há hốc mồm!

Lục Hạo Vũ còn lẩm bẩm: “Không ngờ luôn, cái đầu to này đúng là… sắc cẩu đích thực!”

Lục Hạo Đường: “…”

Cố Vân Tịch đắc ý liếc xéo hai tên kia: “Đại Bạch nhà chị ngoan nhất, nghe lời nhất! Vào đi, chị đãi hai cưng uống rượu nè!”

Cô đưa hai người vào phòng, lấy chai rượu vang trong tủ ra khui nắp, ngay lập tức cả căn phòng tràn ngập hương thơm nồng của rượu.

Tiểu Đường lập tức ngẩn ngơ, mê mẩn như bị thôi miên.

Thấy Lục Hạo Vũ cũng thích rượu ra mặt, Cố Vân Tịch trêu: “Ê! Em còn nhỏ xíu mà đã uống rượu rồi, có tốt không đó?”

Lục Hạo Vũ lập tức phản pháo: “Em không nhỏ! Em mười lăm tuổi rồi đó! Tuổi này là có thể yêu đương được rồi! Mà chị thì cái tuổi này đã kết hôn rồi còn gì!”

Cố Vân Tịch: “…”

Không biết cãi sao cho lại!

“Phụt…. hahaha!” Tiểu Đường đang nhấp một ngụm rượu đỏ thì cười sặc suýt phun ra, phải vội che miệng lại.

Sau một trận vui vẻ quậy phá với hai đứa nhỏ, Cố Vân Tịch quay trở lại công ty làm việc. Hôm nay là ngày Đường Cẩm chính thức chuyển tới làm việc tại Tập Đoàn Vân Thượng. Đồng thời, cũng là lúc Đường Lạc cùng với nhóm người anh ta hắn rời khỏi nơi này.

Tòa cao ốc này hiện đã được Cố Vân Tịch sử dụng làm trụ sở chính cho toàn bộ tập đoàn Vân Thượng. Mà Đường Lạc, tất nhiên không còn phù hợp để tiếp tục ở lại nơi này.

Từ sau sự việc Mục Bội Huyên và Vạn Niệm Vi đến gây rối trước cổng mà bảo vệ còn không làm được gì, Cố Vân Tịch đã quyết tâm: tuyệt đối không để Đường Lạc tiếp tục ở lại trong tòa nhà văn phòng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.