Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 726: Chương 726




Cố Vân Tịch ôm chặt lấy Lục Hạo Đình, dụi nhẹ đầu vào ngực anh, khe khẽ lẩm bẩm. Không phải đang khóc, chỉ là... đang nũng nịu.

Cô gái nhỏ mềm mại như bông rúc trong lòng anh mà làm nũng, khiến Lục Hạo Đình chỉ muốn ôm chặt mãi không buông. Anh dịu dàng dỗ dành, giọng khàn khàn: “Được rồi, là anh không tốt... Sau này anh sẽ sắp xếp thêm thời gian ở bên em, được không?”

Ngay từ đầu, anh từng nói việc cô có không gian riêng, thời gian không phải là vấn đề lớn, vậy nên anh có thể thường xuyên quay về bên cô.

Nhưng chuyến đi lần này đã kéo dài hơn mấy tháng, anh hầu như chẳng thể trở lại được lần nào.

Bởi vì công việc thật sự quá bận. Anh liều mạng làm nhiệm vụ, không ngừng tích luỹ quân công, chỉ để sớm hoàn thành và được trở về bên cô.

Quân đội phía Bắc từ trước đến nay đều do Tịch gia nắm giữ, trong đó người xuất sắc nhất chính là Tịch Thiên Minh. Mà nếu muốn được trở về, Tịch gia làm gì dễ buông tha cho anh như vậy?

Để có thể quay về như hôm nay, anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Nhưng những điều ấy…Vân Tịch không cần biết.

Lục Hạo Đình cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Anh khẽ dịch người đứng nghiêng sang một bên, kéo cô ôm gọn vào lòng. Một tay anh nhẹ nhàng nhấc lên  khiến cả người Cố Vân Tịch như được bế bổng, hai chân cô rời khỏi mặt đất mà không hề hay biết.

Tay kia anh vẫn thản nhiên kéo theo vali, mà người đi bên cạnh nhìn vào, cũng không thể thấy rõ mặt cô đang nép trong ngực anh.

Bên này, anh hơi cúi đầu, nghiêng người nhìn cô, vừa khéo che chắn bớt ánh mắt tò mò xung quanh. Tay anh nhẹ nhàng kéo khẩu trang của cô xuống, cúi xuống hôn cô một lúc. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không để lộ khuôn mặt của Cố Vân Tịch ra ngoài.

Đến khi buông ra, anh vẫn ôm lấy cô, còn cô thì tựa đầu lên vai anh, ánh mắt long lanh nhìn anh chăm chú. Hai người ở gần nhau đến mức có thể cảm nhận rõ từng hơi thở, chóp mũi chạm chóp mũi, vô cùng thân mật. Lục Hạo Đình khẽ bật cười, ánh mắt cưng chiều như sắp tràn cả ra ngoài.

Anh lại cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó mới giúp cô đeo khẩu trang lại. Cố Vân Tịch ngoan ngoãn rúc vào ngực anh, không nói lời nào, càng thêm yên tâm.

Lục Hạo Đình khom người, một tay nhẹ nhàng bế cô lên, hai chân cô rời mặt đất. Tay còn lại kéo vali, cứ thế ôm cô rời khỏi khu vực đón khách, bước đi vững vàng, không hề do dự.

Cố Vân Tịch vừa được anh hôn, lại được bế đầy nâng niu như thế, trong lòng ngọt đến mức như có bong bóng hồng bay lơ lửng khắp nơi. Cô ôm cổ anh, cười đến rạng rỡ.

Cô ngẩng đầu, lén lút liếc nhìn xung quanh đại sảnh. Chỉ để lộ đôi mắt, vậy mà vẫn bắt gặp có người đang giơ điện thoại quay lại cảnh này! Cô giật mình, lập tức rụt đầu lại, chôn thẳng vào ngực anh.

“Hì hì hắc hắc ha ha…” Cố Vân Tịch nằm trên vai anh, cười khúc khích không ngừng, cả người run rẩy theo từng tiếng cười.

“Sao thế?” Lục Hạo Đình cúi đầu hỏi.

“Cảm giác giống như đang đi trộm ấy!” Cố Vân Tịch đáp nhỏ giọng, giọng nói đầy tinh nghịch.

Lục Hạo Đình: “…”

Anh cứ thế ôm cô ra tận bãi đỗ xe bên ngoài sân bay, đến khi ra hẳn khỏi cổng lớn mới chịu đặt cô xuống đất, rồi xoa nhẹ đầu cô đầy cưng chiều.

“Xe đâu rồi?”

Cố Vân Tịch kéo tay Lục Hạo Đình, định dẫn anh đến xe của mình, nhưng chưa đi được hai bước, một chiếc xe Jeep quân đội đã đến.

Từ trên xe, hai người lính mặc quân trang bước xuống, thấy Lục Hạo Đình liền lập tức chào: “Thưa Trưởng quan, bên đơn vị có việc gấp. Bộ tư lệnh yêu cầu ngài lập tức quay về đơn vị để nhận nhiệm vụ..”

Cố Vân Tịch sững sờ, đứng im tại chỗ không biết phải làm sao.

Lục Hạo Đình cũng hơi ngạc nhiên, nhưng quân nhân đã quen với những tình huống bất ngờ như vậy. Anh chỉ dừng lại một chút rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai người lính liếc nhau rồi trả lời: “Chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết thủ trưởng đã yêu cầu ngài ngay lập tức đi nhận nhiệm vụ, nói là có việc khẩn cấp.”

Lục Hạo Đình nhìn Cố Vân Tịch, vẻ mặt không khỏi hơi có chút lưỡng lự.

Một trong hai lính trẻ lại lên tiếng: “Trưởng quan, vì ngài đến muộn, thủ trưởng bên đó rất sốt ruột. Nghe nói, bình thường máy bay hạ cánh là lập tức có người đến đón, nhưng lần này thì khác, yêu cầu ngài phải đến ngay lập tức. Chúng ta… đi thôi!”

Nói xong, một trong hai tiểu binh liền bước tới, nhận lấy chiếc vali hành lý của Lục Hạo Đình rồi chuyển lên xe.

Lục Hạo Đình nhìn Cố Vân Tịch, nhẹ nhàng an ủi: "Em về trước có được không? Chờ anh xong việc, anh sẽ gọi cho em."

Với tình huống bất ngờ như thế này, Cố Vân Tịch hoàn toàn có thể hiểu được. Cô đã học ở trường Đại học Quốc Phòng, biết rằng khi có lệnh khẩn thì bất kể tình huống nào đều phải tuân thủ.

Cô cũng từng có những đêm khuya, nhận điện thoại từ bệnh viện quân đội lúc ba giờ sáng, yêu cầu cô lập tức tới hỗ trợ. Cô cũng không hỏi nhiều, mà ngay lập tức với tốc độ nhanh nhất đến nơi.

Thế nhưng, dùng lý trí thì hiểu được, nhưng đôi khi cảm xúc không dễ dàng để kiềm chế như vậy.

Cô đã chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Lục Hạo Đình trở về, lại phải đợi thêm ba tiếng nữa. Cô đã chờ anh rất lâu. Ban đầu, không phải nói anh có thể nghỉ ngơi một ngày sao?

Sao lại đột ngột phải đi ngay thế này chứ?

"Cái này... không phải... Anh Hạo Đình... Em..." Cố Vân Tịch nói mãi mà chẳng biết phải nói gì, giọng cô nghẹn lại.

Cô bất giác nắm lấy cánh tay Lục Hạo Đình, nhưng lúc này anh đã chuẩn bị lên xe, cô không thể níu kéo nữa. Đột nhiên, cô ngồi xuống ôm lấy chân anh, như thể muốn giữ anh lại không cho anh đi.

Đó chỉ là phản ứng theo bản năng, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong chốc lát.

Lục Hạo Đình không nghĩ rằng cô sẽ ôm lấy chân mình như vậy. Thân thể anh vẫn tiếp tục hướng về phía chiếc xe, nhưng lúc này, chân anh bị Cố Vân Tịch ôm chặt, kéo một chút về phía trước, khiến anh dừng lại.

Cố Vân Tịch bị lực kéo này đẩy người nghiêng về phía trước, đầu gối chạm đất. Lục Hạo Đình giật mình, vội vàng quay lại định đỡ cô dậy.

Lúc này, Cố Vân Tịch vẫn ôm chặt chân anh, gần như là bám lấy bất cứ chỗ nào có thể, nức nở nói: "Đừng đi... Khi... khi nào anh trở về?"

Nhìn thấy cô ngồi xổm ôm chân mình, vẻ mặt đau khổ, nước mắt đã lưng tròng trong mắt, Lục Hạo Đình cảm thấy đau lòng, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Anh vội vàng đỡ cô đứng dậy, miệng há ra, chỉ có thể nói: "Nghe lời, về nhà chờ anh, anh làm xong việc sẽ gọi cho em được không?"

Đã là chuyện của quân đội, anh không thể hứa hẹn điều gì, vì đôi khi dù là trong ngày nghỉ, nếu có chuyện khẩn cấp thì anh cũng phải quay về đơn vị ngay. Đó chính là nghĩa vụ của một người lính.

"Trưởng quan..."

Một trong hai tiểu binh đứng bên cạnh lên tiếng. Lục Hạo Đình không còn cách nào, vì những tình huống như thế này không thể chậm trễ dù chỉ một phút. Anh đành phải lên xe.

Kết quả này đối với Cố Vân Tịch mà nói thật sự quá đột ngột, cô gần như như bị giáng một cú choáng váng, cứ thế ngơ ngác đứng đó, trơ mắt nhìn chiếc xe rời đi, cuối cùng nước mắt cũng trào ra.

Ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe, cô không kìm được mà bước chân đuổi theo.

"Anh Hạo Đình… Anh Hạo Đình..."

Chiếc xe chạy rất nhanh, Cố Vân Tịch chỉ mới chạy được vài bước đã không đuổi kịp. Cô đứng trong màn mưa, nhìn chiếc xe ngày càng xa dần, đến giờ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc này.

Cô trơ mắt nhìn chiếc xe anh đang ngồi dần biến mất khỏi tầm mắt, sắp rẽ vào ngã khác, không còn nhìn thấy nữa, thì cuối cùng cũng bật khóc đầy ấm ức, nhấc chân tiếp tục đuổi theo.

"Đừng đi mà... Anh Hạo Đình... Anh Hạo Đình..."

Bên cạnh cô không có ai là người thân cả, anh chính là người thân duy nhất của cô. Cô đã chờ đợi lâu đến vậy, cuối cùng mới có thể gặp lại anh, còn đã tính sẵn hôm nay sẽ làm gì.

Cô đã lên kế hoạch từ rất lâu, bao ngày qua luôn trông ngóng đến hôm nay, mãi mới đợi được ngày anh trở về. Vậy mà vừa mới ra khỏi sân bay, anh đã phải rời đi!

Cô chỉ có thể nhìn cái đuôi xe, nhưng chỉ cần thấy chiếc xe đó cũng như thấy được anh vậy. Khi mắt nhìn chiếc xe khuất dần, cảm giác mất mát trong lòng cô cuối cùng cũng bùng lên.

Dù cô có chạy nhanh đến đâu, cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp chiếc xe.

Sau khi xe rẽ vào khúc cua, chiếc xe chở anh... hoàn toàn biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.