Sự kiện Sinh Nhật Mọt 1 tuổi
Thời gian diễn ra: 16/05/2025 - 31/05/2025 Nhặt hoa đua top nhận triệu xu Nhiều minigame thú vị Nhận Siêu Mọt miễn phí Tham gia ngayCô ngơ ngác nhìn theo hướng chiếc xe vừa khuất bóng. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, lệnh điều động của quân đội không thể làm trái được, anh buộc phải rời đi và chỉ cần giải quyết xong mọi việc, anh nhất định sẽ quay về ngay.
Nhưng... cô vẫn thấy tủi thân lắm.
Nước mắt cứ rơi mãi, không cách nào kiềm lại được. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cố Vân Tịch đứng lặng trong màn mưa một lúc rồi mới chậm rãi quay người đi về.
Trên đường về, cô cứ đi được một đoạn lại không kìm được mà quay đầu nhìn lại. Cuối cùng, cô trở lại xe mình, lái xe về nhà.
…
Trong Lục gia lúc này chỉ còn bà nội và Lục Hạo Vũ. Thành tích học tập của Hạo Vũ thì khỏi phải bàn, cực kỳ giỏi. Cậu nhóc này giống y như Cố Vân Tịch, cũng là “mọt sách chính hiệu”, thường xuyên không đến trường. Mà cũng phải thôi, vì điểm số của cậu ta luôn rất tốt, thầy cô chẳng cần phải lo. Thêm nữa, Lục gia cũng cho phép cậu như vậy, nên thầy cô cũng mặc kệ luôn.
Bây giờ, Lục Hạo Vũ là đứa trẻ được tự do thoải mái nhất trong Lục gia.
Vừa thấy Cố Vân Tịch toàn thân ướt sũng, mặt mũi rầu rĩ bước vào nhà, bà nội Lục giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Sao thế này? Sao lại thành ra như vậy? Mau đi thay quần áo kẻo cảm lạnh!"
Cố Vân Tịch ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đầy lo lắng của bà, cố gắng nở một nụ cười: "Không sao đâu bà ơi... Con đi đón anh Hạo Đình về, nhưng vừa ra khỏi sân bay thì anh đã bị quân đội gọi đi rồi. Chỉ là... con thấy hơi buồn một chút thôi ạ."
Bà nội Lục nghe vậy thì lặng thinh không nói gì thêm.
Là vợ lính, bà quá hiểu cảm giác này rồi.
Bà cũng từng trải qua những ngày tháng như vậy. Ông cụ nhà bà tuy rất thương yêu bà, nhưng dẫu có như thế đi nữa, vào những lần bà sinh con, ông cũng không thể ở bên cạnh bà đầy đủ. Không phải vì không muốn, mà vì không có thời gian.
Một mình bà bế con, nuôi con, mong ngóng từng ngày để được gặp lại chồng. Nhưng nhiều khi, mới vừa gặp nhau chưa được bao lâu, chỉ cần một cuộc điện thoại, ông lại phải đi ngay. Mười ngày, nửa tháng không thấy mặt là chuyện quá đỗi bình thường.
Đó chính là cuộc sống đi theo lính là vợ lính thì phải quen!
Người Lục đều biết chuyện Hạo Đình bị triệu tập về đơn vị. Bà nội Lục cũng đã biết trước, nên hôm nay mới cùng Hạo Vũ ở nhà chờ anh về.
Còn Cố Vân Tịch thì đã chạy ra sân bay từ sớm. Vậy mà kết quả lại thành ra thế này...
Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, vỗ về: "Con à, đừng trách nó. Nó là lính, mà quân lệnh thì như núi. Không có cách nào khác đâu. Không sao đâu con, đừng buồn. Mau thay đồ đi, đợi nó xử lý xong công việc rồi sẽ lập tức quay về thôi."
Thật ra, Cố Vân Tịch cũng muốn nói vài lời để an ủi bà, để bà đừng lo lắng. Nhưng cô chẳng buồn mở miệng, tâm trạng lúc này thật sự vô cùng tệ. Cô chỉ khẽ cúi đầu, gật nhẹ rồi lặng lẽ đi lên lầu.
Cô thay quần áo, tắm rửa qua loa. Nhưng tâm trạng vẫn tệ, chẳng còn sức đâu mà nghĩ ngợi gì nữa, bèn chui lên giường nằm ngủ một giấc cho qua.
Vì chuyện này, Cố Vân Tịch gần như rơi vào trạng thái "đình công" mấy ngày liền. Mãi đến khi Đường Cẩm không chịu nổi nữa, mới gọi điện thẳng cho cô: "Này, bà cô của tôi trốn đi đâu rồi đấy? Bên này bận muốn chết, cô lại chơi trò mất tích à? Chuyến đi Phong Thành sắp bắt đầu rồi, cô không thấy lo gì sao?"
Cố Vân Tịch ỉu xìu đáp: "Anh Hạo Đình của tôi bị quân đội lôi đi mất rồi… tôi đang buồn lắm đây này!"
Đường Cẩm: "..."
Đường Cẩm khẽ sờ mũi, bất chợt nói: “Thôi thì quay lại làm việc chăm chỉ đi, kiếm thật nhiều tiền mà nuôi chồng nhé! Sau này bảo anh ấy giải ngũ, để cô nuôi. Mỗi ngày cứ ở nhà với cô cho đỡ nhớ.”
Cố Vân Tịch bật cười: “Ý tưởng không tệ chút nào!”
“Vậy thì mau quay lại đi! Váy áo của cô, tôi chuẩn bị hết rồi, đến thử liền đi! Mặc mấy bộ đẹp thế này vào là thấy vui lên ngay.”
Cố Vân Tịch mỉm cười, rồi quay lại công ty.
Dù chưa biết bao giờ Lục Hạo Đình mới được về, nhưng công việc của cô thì vẫn phải tiếp tục.
Vừa tới nơi, cô thấy Đường Cẩm quả thật đã chuẩn bị rất kỹ càng, từ váy dạ hội lớn đến những bộ trang phục nhỏ, tổng cộng hơn mười bộ, cái nào cái nấy đều tinh xảo, đẹp mắt vô cùng.
Nhìn mấy bộ váy lộng lẫy, tâm trạng của Cố Vân Tịch cuối cùng cũng khá hơn chút.
Cô thử từng bộ một. Phần lớn đều khiến cô rất hài lòng, chỉ có một vài chỗ cần chỉnh sửa đôi chút. Cô cùng Đường Cẩm, Trần Kính Nguyên và Lâm Thâm ngồi lại bàn bạc rất lâu.
Cứ thế, ngày này trôi qua ngày khác.
Chẳng mấy chốc, đến ngày cô phải ra nước ngoài. Nhưng phía Lục Hạo Đình... vẫn bặt vô âm tín.
Cố Vân Tịch biết ông nội Lục chắc chắn biết rõ tình hình, chỉ là không nói mà thôi.
Cô cũng biết, chuyện như vậy không thể tùy tiện tiết lộ nên cũng không gặng hỏi làm gì.
***
Sau khi hoàn thành một buổi trị liệu cuối cho Vinh Uy và để lại thuốc đúng liều lượng cho cậu bé, đến ngày hẹn, cô cùng cả đoàn đội lên đường. Điểm đến là kinh đô điện ảnh của thế giới: Phong Thành.
Phong Thành không chỉ là trung tâm điện ảnh toàn cầu, mà còn là một trong những thành phố thời thượng nhất. Nền kinh tế lớn nhất ở đây chính là ngành công nghiệp điện ảnh.
Hầu hết các công ty điện ảnh hàng đầu thế giới đều đặt trụ sở tại đây.
Thành phố này có hơn ba trăm studio và bối cảnh quay phim lớn nhỏ, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của bất kỳ đoàn phim nào.
Rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới điện ảnh đều tụ hội tại nơi này.
Bao gồm cả... Đường Cẩm khi trước.
Đường Cẩm vốn học thiết kế, chuyên ngành thiết kế thời trang. Vì Phong Thành là kinh đô thời trang, nơi đây tập trung vô số minh tinh lớn nhỏ nên nhu cầu về thiết kế cao cấp cũng cực kỳ cao.
Trước đây công ty của cô từng có một chi nhánh đặt tại đây, và cô chính là người phụ trách chi nhánh đó. Trong suốt những năm làm việc tại đây, cô đã có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều nhân vật trong giới thời trang, cũng như các ngôi sao nổi tiếng. Cô từng thiết kế không biết bao nhiêu bộ lễ phục đính hôn cao cấp theo đơn đặt hàng riêng, thậm chí còn tham gia thiết kế trang phục cho phim điện ảnh.
Ví dụ như bộ phim “Đặc Công Trở Về” lần này, phần trang phục hoàn toàn do Đường Cẩm phụ trách.
Ở độ tuổi này mà đã đạt được vị trí như hiện tại, có thể nói cô thực sự có tài năng và thực lực trong ngành.
Lúc ngồi trên máy bay đến Phong Thành, Đường Cẩm cảm thấy vô cùng hồi hộp. Bởi vì lần này, cô đã quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ đón con trai mình về.
Chuyến đi Phong Thành lần này đối với cô có ý nghĩa vô cùng to lớn. Cô phải khiến chuyến công tác của Cố Vân Tịch lần này thật sự thành công rực rỡ. Chỉ cần mọi thứ suôn sẻ, cô tin rằng Cố Vân Tịch sẽ bắt đầu tin và trọng dụng cô nhiều hơn. Thậm chí, ngay cả Lục Hạo Đình... có lẽ cũng sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.
Cô biết những hy vọng này có thể chỉ là nhỏ bé như cát giữa sa mạc: mơ hồ và mong manh. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
Đây là chiếc “phao cứu sinh” duy nhất mà cô có thể bám vào.
…
Khi máy bay hạ cánh, cả đoàn đã nhanh chóng về căn biệt thự nghỉ dưỡng mà họ đã đặt trước từ sớm.
Đoàn đi lần này có tổng cộng hai mươi chín người. Ban đầu, họ định thuê khách sạn, nhưng vì số lượng người quá đông, lại đúng vào mùa du lịch cao điểm ở Phong Thành, Cố Vân Tịch nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định thuê hẳn một căn biệt thự nghỉ dưỡng để tất cả cùng ở chung, tiện hơn rất nhiều.
Biệt thự ở đây không dễ thuê chút nào. Ban đầu họ căn bản không thuê được vì đã bị người khác đặt hết. Mãi sau, nhờ mối quan hệ của Trần Kính Nguyên và Đường Cẩm, họ mới biết có một vị đại gia phút chót không thể đến nên huỷ thuê. Nhân cơ hội đó, đoàn mới nhanh chóng chốt được chỗ.
Chỉ có điều... đây lại là căn biệt thự cao cấp nhất khu, vượt xa dự toán ban đầu của họ mấy bậc.
Thật ra lúc đầu Cố Vân Tịch không định làm lớn đến mức đó, nhưng nghĩ lại, điều kiện hiện tại cho phép, sao lại không sống thoải mái một chút?
Khi Trần Kính Nguyên báo giá cho Cố Vân Tịch, ai nấy đều tái mặt, suýt chút nữa thì bỏ cuộc. Bởi vì chi phí thuê căn biệt thự này một ngày, thậm chí còn cao hơn cả tiền thuê khách sạn 5 sao cho toàn bộ đoàn trong vòng mười ngày!
Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy... không tưởng nổi rồi.