Đường Cẩm im lặng khoảng mười giây, sau đó mới nhẹ nhàng nói với Đường Phong: “Không sao đâu, chỉ cần mọi người đều bình an là tốt rồi. Con về nghỉ ngơi một chút đi.”
Cô không hề trách mắng, nhưng trong lòng Đường Phong vẫn hiểu rõ, dì ấy chắc chắn có trách mình. Dù không nói ra, nhưng cậu biết, nếu không vì cậu, cuộc sống của bọn họ có lẽ đã yên ổn như bao người khác, không phải chạy trốn, không phải đối mặt với nguy hiểm.
Cậu cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Đường Cẩm ôm con trai vào nhà.
Trách sao?
Thật ra cô cũng không đành lòng trách cậu bé, nhưng nếu nói là trong lòng không có chút khúc mắc nào… thì không thể.
Đứa trẻ này thật sự rất nguy hiểm, mà cô thì chỉ là một người phụ nữ bình thường. Cô chỉ là một nhà thiết kế, những năm qua an phận làm việc, một mình kiếm tiền nuôi con, sống nơi đất khách quê người, dù cực khổ nhưng vẫn rất an toàn.
Nhưng kể từ khi Đường Phong xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
Nguy hiểm liên tục kéo đến, mà cô thì không có đủ năng lực để bảo vệ con mình. Nếu như lần này không may mắn, con cô có thể đã rời xa cô mãi mãi. Mà con trai… là tất cả với cô. Nếu nó gặp chuyện, cô không biết mình sẽ sống tiếp ra sao.
Cố Vân Tịch đi đến phía sau, nhẹ nhàng xoa đầu Đường Phong. Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô.
Cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Dì Đường không trách em đâu. Biết rõ có nguy hiểm mà vẫn đồng ý che chở cho em, nghĩa là trong lòng cô ấy rất thương em rồi. Chỉ là… cô ấy không có khả năng bảo vệ tất cả, khi thấy con mình gặp nguy hiểm mà bản thân lại bất lực, lo lắng và sợ hãi, đó là điều rất bình thường. Em hiểu không?”
Đường Phong đỏ hoe mắt, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm: “Con hiểu… Con rất biết ơn dì đã thu nhận con. Dù có bị trách mắng, con cũng không giận… Bởi vì đúng là do con mà ra.”
Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện!
Cố Vân Tịch ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Phong vào lòng giống như cách Đường Cẩm ôm con trai mình. Sau một trận hoảng loạn, được người lớn ôm vào lòng trở về nhà, mới thật sự khiến trẻ con cảm thấy an toàn.
“Đừng tự trách mình nữa, là do những kẻ xấu kia quá độc ác. Sau này có chị ở đây, chị sẽ bảo vệ em. Chị cam đoan sẽ đuổi hết bọn người xấu đó đi, không để ai dám đến làm hại em nữa, được không?”
Đường Phong không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt to tròn, sâu thẳm.
…
Vừa bước vào biệt thự, Trần Kính Nguyên đã như muốn “hóa đá”, cô gái này chỉ mới ra ngoài một lát thôi mà sao lại mang về tận hai đứa trẻ?
Hơn nữa… đứa phía trước nhìn thế nào cũng giống con trai của Đường Cẩm?
Đường Cẩm… có con trai rồi sao?
Mấy nhân viên đang làm việc trong biệt thự cũng lập tức xúm lại khi thấy hai đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, mắt sáng lên như thấy bảo bối.
“Oa! Trời ơi, hai bé đáng yêu quá!”
“Đáng yêu chết mất!”
“Ủa, cái này là… Đường Cẩm? Đây là con chị à?”
Đường Cẩm hơi ngập ngừng, rồi gật đầu nói: “Đúng, đây là con trai tôi, tên là Đường Chí Hiên. Vừa rồi… vừa rồi…”
“Vừa rồi ở ngoài đường xảy ra chút va chạm nhỏ, khiến tụi nhỏ bị hoảng. Vốn dĩ chúng tôi định ra đón, vừa hay lúc ấy tôi ra ngoài nên tiện tay đưa cả hai bé về luôn.”
Cố Vân Tịch nhẹ nhàng đỡ lời, nụ cười tự nhiên như thể mọi chuyện đều rất bình thường.
Mọi người nghe xong đều thở phào, vội vàng an ủi Đường Cẩm:
“Không sao là tốt rồi, bị dọa chút nhưng an toàn là được. Mau đưa bé vào nghỉ ngơi đi!”
“À mà… Đường Cẩm, chị có con trai từ bao giờ vậy trời!”
Đường Cẩm mới chỉ hơn hai mươi tuổi, trước đây khi còn làm việc trong nước, ai cũng biết rõ cô ấy chưa từng nhắc tới chuyện có con. Bây giờ đột nhiên thấy một đứa bé lớn thế này gọi cô ấy là mẹ, mọi người không khỏi sững sờ.
Nhất là... đứa bé này cũng họ Đường?
Mọi người lập tức hiểu ngay, chuyện này chắc chắn có ẩn tình bên trong. Nhưng ánh mắt họ nhanh chóng bị thu hút bởi đứa bé còn lại đứng cạnh Cố Vân Tịch.
“Ơ... bé này cũng là con của cô sao?” Mấy người tò mò quay sang hỏi Đường Cẩm.
Đường Cẩm liếc nhìn Đường Phong một cái, do dự, rồi khẽ lắc đầu: “Không phải…”
Cố Vân Tịch liền tiếp lời, mỉm cười giải thích: “Bé là con của một người bạn tôi. Vừa khéo gặp ngoài đường, tôi tiện đưa về chơi mấy hôm. Bé tên là Đường Phong.”
Thật ra, đứa trẻ này dính líu đến chuyện rất phức tạp. Nếu để quá nhiều người biết nó có liên hệ với Đường Cẩm thì sẽ không tốt. Bản thân Đường Cẩm còn phải lo cho con trai mình đã rất vất vả, làm sao có thể gánh thêm rắc rối từ Đường Phong?
Nghe Cố Vân Tịch nói vậy, lại thêm việc bé cũng họ Đường, mọi người không khỏi ngơ ngác.
Cô mỉm cười tiếp lời: “Trùng hợp ghê ha? Bé cũng họ Đường luôn! Hai bé có quen biết nhau, nên tạm thời sẽ ở đây vài hôm. Mọi người nhớ để mắt đến các bé giùm tôi một chút. Đường Phong đang bị bệnh, tôi dẫn tụi nhỏ lên nghỉ ngơi trước.”
Cô đã lên tiếng, mọi người tự nhiên không ai phản đối.
Cố Vân Tịch vừa đi được mấy bước thì chợt dừng lại, quay đầu căn dặn:
“À đúng rồi! Đường Phong có chút đặc biệt, chuyện của bé mọi người tuyệt đối đừng nhắc với người ngoài. Cũng không được chụp ảnh, càng không được đăng lên mạng xã hội. Lát nữa nếu có chụp hình gì, nhớ đừng để bé lọt vào ống kính. Nhất định phải giữ kín, hiểu chưa?”
Nghe giọng điệu của cô, ai nấy đều nghĩ chắc đứa trẻ này là con nhà quyền quý, nên cần giấu kín thân phận. Dù sao phía sau Cố Vân Tịch chắc chắn có người chống lưng, không phải người bình thường.
Tất cả vội vàng gật đầu đồng ý.
Cố Vân Tịch nhẹ nhàng bế Đường Phong lên lầu.
…
Căn phòng của Cố Vân Tịch là phòng tốt nhất và cao nhất trong biệt thự. Bên ngoài là phòng khách rộng rãi, còn có mấy phòng nhỏ liền kề, rất tiện nghi.
Cô đưa Đường Phong vào một căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng đặt cậu bé nằm lên giường, dịu giọng nói: “Chờ chị một chút nha, chị đi lấy thuốc cho em.”
Đường Phong nằm im, đôi mắt to nhìn quanh căn phòng. Đẹp quá, ấm áp quá… Lâu lắm rồi cậu chưa từng được ở một nơi dễ chịu như vậy.
Một lúc sau, Cố Vân Tịch quay lại, trên tay cầm hai viên thuốc – nhìn là biết hai loại khác nhau.
“Uống cái này vào, sẽ nhanh khỏe thôi!”
Đường Phong hiểu rõ bệnh mình, biết uống thuốc cũng không thể khỏi hẳn, nhưng ít nhất cũng có thể hạ sốt. Cậu ngoan ngoãn ngồi dậy uống thuốc.
Bên cạnh, Lâm Hiểu Phỉ vẫn im lặng đứng nhìn.
Đường Phong ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi Cố Vân Tịch: “Chị… chị thật sự không sợ em gây phiền phức cho chị sao?”
Cố Vân Tịch nhìn cậu, mỉm cười: “Chuyện của em có chút xíu thôi mà, với chị thì chẳng là gì cả.”
Đường Phong ngạc nhiên, chớp mắt hỏi lại: “Chị lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Cô cười: “Không chỉ bản thân chị giỏi, mà bạn bè chị ai cũng siêu ngầu. Chị còn có chỗ dựa vững chắc lắm. Nếu em muốn, sau này chị dẫn em về đế đô. Nơi đó là thế giới của chị. Được không?”
“Đế đô...?”
Đôi mắt Đường Phong sáng rực lên.
“Ý chị là… thủ đô nước A phải không? Dì Đường cũng đi đến đó, chị cũng sống ở đó à?”
Cố Vân Tịch gật đầu: “Ừ, nhà chị ở đó mà.”
“Vậy… chị nói rồi đó, phải dẫn em đi đó nha!”
Thấy cậu bé vui đến mức gần như bật dậy, Cố Vân Tịch khẽ bật cười: “Em thích nơi đó đến vậy hả?”
Đường Phong gật đầu lia lịa: “Em thích lắm! Em…”
Nói đến đây, cậu đột nhiên dừng lại, ánh mắt nghiêm túc: “Lúc khác em sẽ nói cho chị biết lý do. Nhưng chị phải hứa là sẽ đưa em đi đế đô. Nếu chị thật sự có thể bảo vệ em… em sẽ kể hết mọi chuyện cho chị. Chị nhớ nha! Sau này lớn lên, em nhất định sẽ báo đáp chị!”
Lâm Hiểu Phỉ nghe vậy, ánh mắt khẽ động.
Cố Vân Tịch bật cười, xoa đầu cậu bé: “Được rồi, chị chờ em lớn lên báo đáp. Giờ thì nghỉ ngơi đi cho mau khỏe!”
Sau khi dỗ Đường Phong nằm lại nghỉ, cô bước ra ngoài. Gặp Lâm Hiểu Phỉ đang đứng gần đó, cô dặn: “Chị sẽ sắp xếp cho em một phòng khác. Ở đây đã rất an toàn rồi, không cần lo cho cậu bé nữa.”
Lâm Hiểu Phỉ hơi khựng lại, rồi gật đầu đồng ý.
Cố Vân Tịch hơi nhíu mày. Ừm? Đồng ý nhanh vậy sao?
…
Cô quay trở về phòng mình, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lục Hạo Đình.
“Anh Hạo Đình… Em vừa làm một chuyện rất lớn… Hình như là gây rắc rối rồi… Em sợ quá đi!”