Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 733: Chương 733




Cố Vân Tịch không ngờ, cô gọi mà Lục Hạo Đình lại bắt máy ngay. Vừa mở miệng, giọng cô đã hơi nũng nịu.

Lục Hạo Đình nghe vậy, hơi ngẩn người một chút, rồi cười nhẹ: “Cái giọng này nghe chẳng giống sợ gì cả. Em đến Phong Thành rồi đúng không?”

“Ừm, hôm nay mới tới. Em đang định nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị làm việc luôn. Tranh thủ chụp ít ảnh trước. Còn chuyện của anh, xử lý xong chưa?”

Lục Hạo Đình nói: “Chưa đâu. Hôm nay mới giải quyết được một phần, vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Nhưng em yên tâm, chỉ là mấy chuyện quan trọng thôi, không phải việc nguy hiểm gì đâu. Dạo này anh có thể sẽ hay tắt máy, em không gọi được cũng đừng lo, xử lý xong anh sẽ gọi lại cho em.”

Nghe vậy, lòng Cố Vân Tịch bỗng có chút cô đơn.

“Em biết rồi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân mệt quá. Em làm xong việc sẽ về… chờ anh.”

Nghe anh nói không phải chuyện nguy hiểm, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm đôi phần. Nhưng dù vậy… vẫn là không gặp được anh, đến gọi điện cũng không thể, cảm giác hụt hẫng vẫn không tránh khỏi.

Nhưng cô biết, đây là công việc của anh. Cô phải học cách tự điều chỉnh cảm xúc mình.

Thế là cô đổi giọng, cố tỏ ra thoải mái, cười nói: “Công việc của anh đặc biệt mà, không cần lúc nào cũng nhớ đến em đâu, ảnh hưởng công việc thì không hay. Nhưng mà này… lúc nãy em có nói là gặp chuyện rồi đó, sao anh không hỏi xem là chuyện gì?”

Trong điện thoại, giọng Lục Hạo Đình mang theo vài phần cưng chiều:

“Cùng lắm cũng chỉ là gây chút rắc rối thôi. Nói đi, anh giúp em giải quyết. Nếu có ai bắt nạt em, anh sẽ thay em bắt nạt lại.”

Cố Vân Tịch bật cười ngay: “Ở Phong Thành này… anh cũng có người à?”

“Trước kia làm nhiệm vụ ở đây, từng gặp vài người.”

Cố Vân Tịch cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Vậy em kể nha! Chuyện là… hôm nay… em đi cứu người, mà đối phương là một nhóm… mấy tên khốn đó, tay ai cũng có súng hết! Em… em liền… bắn mấy phát.”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng.

Cố Vân Tịch vội vàng nói tiếp: “Em thề là em cẩn thận lắm luôn! Không để lại dấu vết gì hết, em còn cho người xử lý rồi. Em chỉ kể với anh thôi, không muốn giấu gì đâu, sợ anh biết thì sẽ giận. Với cả… nếu như anh có quen ai bên này, có thể nhờ họ điều tra giúp một chút, phòng khi em xử lý còn sót cái gì… thì anh giúp em dọn dẹp hậu quả nha! Mấy người đó em thật sự không thể không cứu, nếu anh mà ở đó, nhất định cũng sẽ bắt em phải ra tay giúp người ta thôi.”

“…Em có bị thương không?” Đó là câu đầu tiên Lục Hạo Đình hỏi.

Cố Vân Tịch nghe mà lòng ngọt như mật, giọng nhẹ nhàng:

“Không có đâu~ Em giỏi lắm đó nha! Em…”

“Em còn dám đắc ý nữa hả?”

Cố Vân Tịch: “…”

“Thôi mà, đừng giận nha~ Em hứa là lần sau không dám nữa. Em đã xử lý rất sạch rồi, đảm bảo không ai lần ra được đâu!”

Lục Hạo Đình thở dài: “Bây giờ nói rõ cho anh biết chi tiết đi. Anh sẽ cho người xử lý tiếp. Phải chắc chắn là không để lại bất kỳ mối liên hệ nào tới em, rõ chưa? Nói đi.”

Cố Vân Tịch đành phải đáp: “Là hai đứa bé… mấy người kia định truy sát tụi nhỏ, nên em mới ra tay cứu…”

“Con của ai?” Giọng Lục Hạo Đình trầm hẳn xuống.

Cố Vân Tịch ngập ngừng: “Cái đó… để em về rồi nói rõ với anh sau có được không?”

Nếu anh Hạo Đình biết, thì chắc chắn Diệp Phồn cũng sẽ biết. Cô đã hứa với Đường Cẩm, ít nhất tạm thời sẽ không nói ra.

Lục Hạo Đình nói: “Ngay cả thân phận đứa trẻ em cũng không chịu nói với anh, vậy anh làm sao xác định đã xử lý xong mọi chuyện được?”

Cố Vân Tịch bất đắc dĩ nói: “Thì anh cứ xử lý phần việc của anh đi, nhưng phải hứa với em, ngoài anh ra, không được để bất kỳ ai khác biết chuyện này, dù là người Lục gia hay mấy anh em thân thiết như Diệp Phồn gì đó cũng không được! Em đã hứa với người ta, tạm thời không thể tiết lộ.”

“…Được.”

Lục Hạo Đình từ trước đến nay rất giữ lời, anh đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm đúng. Cố Vân Tịch vẫn luôn tin tưởng điều đó.

“Là con trai của Đường Cẩm, anh đừng nghi ngờ, đúng là con ruột của Diệp Phồn. Ngoài ra, bên cạnh Đường Cẩm còn có một cậu bé khác, hình như là cô ấy nhận nuôi, tên là Đường Phong. Thân phận của bé có chút đặc biệt, em cũng không biết rốt cuộc là con ai. Mấy kẻ đó chính là nhằm vào Đường Phong mà truy sát, Đường Cẩm và con cô ấy cũng bị vạ lây.”

“Ba mẹ Đường Phong đều mất rồi, bên cạnh chỉ còn một cô gái trẻ đi theo, tên là Lâm Hiểu Phỉ.”

Lục Hạo Đình nghe tới đây thì sững người.

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng như vừa bị sốc, lại có chút… ghen tuông: “Diệp Phồn… có con rồi?”

Cố Vân Tịch gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy đó! Lúc em biết cũng sững sờ luôn. Đường Cẩm đột nhiên nói với em là đó là con của Diệp Phồn, nhờ em tìm cách liên lạc với mấy người các anh để cứu đứa nhỏ. Lúc đó họ đang bị truy sát, gọi điện thoại mà còn nghe thấy cả tiếng súng nữa!”

“Cậu nhóc tên là Đường Chí Hiên, dễ thương kinh khủng luôn! Ngoan ngoãn, đáng yêu, đẹp trai cực kỳ, lại rất nghe lời. Lâm Hiểu Phỉ ôm cả hai đứa nhỏ chạy trốn, phía sau là loạt đạn. Dù bị dọa sợ, nhưng suốt đường đi cậu bé không hề la hét hay khóc lóc.”

“Đến khi về tới chỗ bọn em, nhìn thấy Đường Cẩm thì mới bật khóc. Giờ Đường Cẩm đang dỗ bé, còn em thì vừa sắp xếp chỗ nghỉ cho Đường Phong xong, mới về lại phòng mình nè.”

Việc Diệp Phồn có con khiến Lục Hạo Đình nhất thời khó mà chấp nhận được, nhưng lúc này không phải lúc để bận tâm chuyện đó, anh nhanh chóng hỏi Cố Vân Tịch: “Nó cũng họ Đường à? Nó với Đường Cẩm rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao lại bị truy sát?”

Cố Vân Tịch đáp: “Em cũng không rõ lắm… Đứa nhỏ này thông minh lắm, lại cực kỳ hiểu chuyện. Nhìn qua thì chắc lớn hơn con trai Đường Cẩm một hai tuổi. Cụ thể thế nào thì em vẫn chưa hỏi kỹ. Có điều…”

Cố Vân Tịch cảnh giác nhìn quanh một vòng. Nhờ có hệ thống Thần Y trong cơ thể, cô có thể quét toàn bộ tình huống xung quanh, xác nhận Lâm Hiểu Phỉ không có mặt tại đây và hoàn toàn không thể nghe lén. Lúc này cô mới nhỏ giọng nói với Lục Hạo Đình: “Anh Hạo Đình, để em nói cho anh một chuyện. Đường Phong… em cũng không hiểu tại sao, nhưng cứ nhìn thấy bé là trong lòng lại cảm thấy đau xót. Sau này em định sẽ đưa bé theo về đế đô. Thằng bé có điểm rất đặc biệt… trên người có mang một loại độc tố cao cấp, giống như là từng bị đem ra làm thí nghiệm vậy. Thể chất cũng hơi khác thường.”

“Còn cô Lâm Hiểu Phỉ kia… chắc là người bảo vệ cho Đường Phong. Nhưng cụ thể quan hệ thế nào thì em vẫn chưa rõ, lát nữa em sẽ hỏi thử Đường Cẩm. Chắc chắn cô ấy biết điều gì đó. Dù gì lần này Chí Hiên gặp nguy hiểm là do liên lụy từ Đường Phong. Đường Cẩm nhất định cũng đã lường trước được chuyện này sẽ gây rắc rối, nhưng vẫn chọn cưu mang cậu bé. Em nghĩ cô ấy biết nhiều hơn những gì chúng ta thấy.”

Lục Hạo Đình cau mày: “Nghe như vậy thì chuyện sau lưng đứa nhỏ kia không đơn giản chút nào. Em nói em đã nổ súng rồi… có ai chết không?”

Cố Vân Tịch cứng người: “…Chết rồi. Lúc đó em không muốn để lộ thân phận, sợ bị bọn họ tra ra biển số xe hay thông tin gì đó. Cho nên mấy tên đầu tiên nhìn thấy mặt em, em đều xử lý hết. Sau đó em lên xe lái đi, mấy kẻ phía sau chưa kịp thấy rõ mặt, khoảng cách cũng xa, chắc chắn không nhận diện được.”

Lục Hạo Đình lại hỏi: “Vậy em nói sẽ không để lại dấu vết, em đã xử lý thế nào?”

Cố Vân Tịch chột dạ, phiền phức nhất chính là chỗ này. Anh Hạo Đình thông minh như vậy, cô muốn giấu anh cũng khó mà giấu được.

“Em… em nhờ người giúp. Là một người bạn… quen qua mạng.”

Lục Hạo Đình nhíu mày:

“Ai? …Không nói được à?”

“Không được!”

Cố Vân Tịch: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.