Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 736: Chương 736




Đường Cẩm tiếp tục kể: “Sau đó, tôi còn vài lần thấy hai người họ đi cùng nhau, rồi đột nhiên không gặp lại nữa. Chẳng bao lâu sau, Đường Dục nhận nhiệm vụ rồi hi sinh. Cô gái ấy từ đó cũng biệt tăm biệt tích. Tôi không ngờ, nửa năm trước, lại bất ngờ gặp lại cô ấy ở Phong Thành.”

“Hôm đó, cô ấy ôm theo một đứa trẻ, chính là Đường Phong. Trông cô ấy rất thảm, người đầy thương tích, hình như đang bị truy sát. Cô ấy trao đứa bé cho tôi, rồi lập tức bỏ chạy để dụ đám người đó đi hướng khác. Khi đó tôi đứng cách không xa, tận mắt chứng kiến cô ấy bị bắn chết... mất mạng ngay tại chỗ.”

“Lúc đó tôi thật sự hoảng loạn. Nhưng càng chăm sóc đứa trẻ này, tôi càng thấy thằng bé giống Đường Dục đến kỳ lạ. Dù không có bằng chứng rõ ràng, nhưng tôi vẫn luôn tin… đó là con của anh ấy.”

“Còn lý do tôi không dám nói ra... là vì Đường Lạc. Tôi hiểu rất rõ Lục Hạo Đình và Diệp Phồn quan tâm đến Đường Dục đến mức nào. Tôi sợ, nếu biết đến sự tồn tại của Đường Phong, họ sẽ vô thức xem Đường Lạc như người thay thế cho Đường Dục. Vân Tịch, tôi nói cho cô biết, nếu Đường Lạc phát hiện ra Đường Phong còn sống, anh ta chắc chắn sẽ tìm cách giết thằng bé.”

“Bởi vì chỉ khi đứa trẻ này biến mất, Đường Lạc mới có thể tiếp tục độc chiếm sự quan tâm mà Lục Hạo Đình và mọi người từng dành cho Đường Dục. Anh ta đã đắm chìm trong hào quang giới thượng lưu quá sâu, không thể thoát ra được nữa. Cô có biết vì sao anh ta lại ghét cô đến vậy không? Là vì cô tồn tại khiến Lục Hạo Đình không còn dồn hết sự chú ý cho anh ta nữa. Tình cảm mà Lục Hạo Đình dành cho cô, trong mắt Đường Lạc, chính là thứ cướp đi lợi ích của anh ta.”

Cố Vân Tịch im lặng một lúc lâu, bởi vì tin tức này… thật sự quá chấn động!

Đường Dục… lại có con trai sao?!

Nếu Đường Phong thật sự là con ruột của Đường Dục, thì nếu anh Hạo Đình biết được, nhất định sẽ vui đến phát điên mất!

Đương nhiên, Đường Cẩm lo lắng cũng không phải không có lý. Vì chỉ cần thân phận của Đường Phong được xác nhận, thì vị trí của Đường Lạc… coi như không còn gì đáng nói nữa.

Không trách được, ngay lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé đó, cô đã có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ! Cô từng xem ảnh của Đường Dục… giờ nghĩ lại, những đường nét trên gương mặt thằng bé này, đúng là có vài phần giống anh ấy.

Tin tức này… khiến lòng Cố Vân Tịch bỗng tràn đầy vui mừng.

“Cô yên tâm đi. Tôi vốn chẳng có chút tình cảm gì với tên Đường Lạc kia. Tôi sẽ bảo vệ Đường Phong thật tốt. Còn nữa! Cô phải tin tưởng anh Hạo Đình và cả Diệp Phồn, bọn họ không phải loại người dễ bị qua mặt. Đường Lạc mà dám giở trò sau lưng họ, kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.”

“À đúng rồi!” Cố Vân Tịch bỗng nhớ ra chuyện gì đó: “Tôi nhớ Đường Phong từng nói… ba mẹ của thằng bé đều đã mất. Nghe giọng nói lúc đó, hình như chính thằng bé cũng biết ba mẹ mình là ai? Nó từng nhắc đến điều đó chưa?”

Đường Cẩm khẽ lắc đầu: “Chưa từng. Đứa trẻ này rất cảnh giác, dù sau này luôn đi theo tôi, nhưng chưa bao giờ kể quá nhiều chuyện riêng. Phần lớn thời gian nó chỉ lặng lẽ, một mình suy nghĩ. Chỉ có lần đó, nó từng nói… ba nó họ Đường. Còn mẹ nó thì hy vọng sau này nó sẽ sống như cơn gió, tự do, phóng khoáng. Vậy nên mới đặt tên nó là Đường Phong.”

Họ Đường, lại còn lớn lên giống hệt Đường Dục… khả năng này gần như chắc chắn rồi.

Cố Vân Tịch gần như có thể khẳng định: Đường Phong nhất định biết rõ thân phận thật sự của mình.

Mà nếu vậy thì mọi chuyện… lại càng dễ giải quyết hơn.

“Còn một chuyện nữa!” Cố Vân Tịch bỗng nhớ ra: “Cô gái tên Lâm Hiểu Phỉ, rốt cuộc là ai? Cô ấy có quan hệ gì với Đường Phong?”

Đường Cẩm lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc: “Nói thật, cụ thể thì tôi cũng không rõ cô ấy thực sự là ai. Sau khi mẹ của Đường Phong qua đời, không lâu sau Lâm Hiểu Phỉ tìm đến. Cô ấy nói là bạn thân của mẹ Đường Phong, hai người họ cùng nhau chạy trốn, nhưng đến giữa đường bị tách ra. Cô ấy bảo đã cắt đuôi được đám người truy sát rồi mới quay lại tìm Đường Phong và mẹ nó.”

“Khi biết mẹ Đường Phong đã mất, cô ấy nói muốn thay bạn mình chăm sóc thằng bé. Mà Đường Phong cũng không phản đối gì cả. Thái độ hai người lúc đó... rõ ràng là đã quen biết từ trước. Từ đó đến giờ, Lâm Hiểu Phỉ luôn tận tình chăm sóc thằng bé, rất chu đáo.”

“Thật sự, nếu không có Lâm Hiểu Phỉ, thì tôi, con trai tôi và cả Đường Phong... có lẽ đã gặp chuyện không hay rồi. Cô ấy nhiều lần giúp bọn tôi thoát khỏi tay đám người truy đuổi.”

“Dù Đường Phong không thể hiện quá nhiều tình cảm với cô ấy, nhưng... có vẻ rất tin tưởng.”

Tuy chưa có thông tin gì quá chắc chắn, nhưng nhìn cách mọi chuyện diễn ra... có lẽ chính Đường Phong mới là người nắm rõ tất cả mọi bí mật.

Đứa trẻ đó chỉ nhìn thôi đã biết rất thông minh, lại còn hiểu chuyện như thế, sau này thân quen hơn, chắc chắn thằng bé sẽ nói ra tất cả.

Cố Vân Tịch mỉm cười: “Được rồi! Mọi chuyện tôi đều hiểu rồi, cô cứ yên tâm. Tôi sẽ cảnh giác với Đường Lạc. Dù gì Đế Đô cũng là địa bàn của chúng ta, Đường Lạc có lợi hại đến đâu, nói cho cùng cũng chỉ là dựa hơi thế lực Lục gia. Một khi Đường Phong đến Đế Đô, Anh ta đừng mong chạm được vào đứa bé.”

“Còn chuyện của cô, lần này vì cứu người, tôi đã nói với anh Hạo Đình rồi. Anh ấy sẽ lo liệu hết mọi việc ở bên này, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Mọi thủ tục sắp xếp xong, về lại Đế Đô là ổn. Từ nay về sau chỉ cần cẩn thận một chút là không sao nữa.”

Đường Cẩm nhẹ nhõm thở phào: “Vậy thì tôi yên tâm rồi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, mấy chuyện chém chém giết giết thế này thật sự không quen nổi. Nếu không phải cảm thấy Đường Phong có thể là con ruột của Đường Dục, thì dù có nói thế nào, tôi cũng không dám cưu mang đứa nhỏ này đâu.”

Cố Vân Tịch bật cười, vỗ vỗ vai cô: “Cô đã rất dũng cảm rồi. Giờ không sao nữa, nghỉ ngơi một chút cho ổn lại tinh thần, chiều còn phải quay lại làm việc đấy nhé!”

Cô hơi nghiêng đầu, thở dài, nở nụ cười trêu ghẹo: “Haiz… Nếu Đường Phong thật sự là con trai của Đường Dục, thì anh Hạo Đình nhất định sẽ coi thằng bé như con ruột mà nuôi nấng. Chậc chậc! Con của anh ấy, chẳng phải cũng chính là con của tôi sao? Tôi nói thật cho cô biết nha, Lục gia lão tam – Lục Hạo Đường, còn cả tên dở hơi lão ngũ – Lục Hạo Vũ, hai tên kia bây giờ suốt ngày bám lấy tôi, bị tôi xem như “con trai nuôi” rồi!”

“Giờ mà có thêm Đường Phong nữa, tôi lại có thêm một đứa con trai... Trời ơi, tôi phải tranh thủ kiếm thêm tiền thôi, không thì thật sự không đủ sức nuôi nổi từng ấy 'con trai' mất!”

Đường Cẩm không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Phụt…”

Cố Vân Tịch lườm một cái rồi nói:

“Cô cười gì chứ? Tôi nói thật đấy! Nuôi mấy đứa nhỏ Lục gia, không đứa nào dễ đâu! Nói riêng Lục Hạo Vũ thôi, cái thằng nhóc đó đúng là vừa ngạo kiều vừa bướng bỉnh, lại là thiên tài máy tính nữa cơ. Cả ngày cứ quấn lấy tôi bắt chọn cấu hình máy tính, rồi còn bắt tôi tìm thầy dạy riêng cho nó!”

“Nó có trình độ thế nào chứ? Phải tìm tận cao thủ hàng đầu mới đủ sức dạy được! Mà mấy người đó thì không chỉ cần tiền đâu, còn phải có quan hệ, có nhân mạch nữa kìa!”

“Rồi còn cái tên Lục Hạo Đường nữa, bây giờ lại nổi hứng muốn kinh doanh. Nhưng Lục gia thì có ai biết buôn bán đâu, đến kinh nghiệm cơ bản còn chẳng có, thế là cũng lò dò tìm đến tôi. Làm hại tôi tuổi còn trẻ thế này đã phải lao tâm khổ tứ vì mấy đứa nhỏ ấy rồi!”

“Giờ lại thêm Đường Phong - một đứa bé thông minh không kém gì ai - rồi sau này tôi còn phải có con ruột nữa chứ! Trời ơi, từ nhỏ phải dạy dỗ từng đứa, lớn lên còn phải mua nhà cho tụi nó, rồi phải bảo đảm địa vị của Lục gia vững vàng, không để ai bắt nạt được tụi nhỏ… Chỉ nghĩ thôi là thấy mệt tim rồi!”

Đường Cẩm nghe xong cười ngặt nghẽo, suýt không thở được: “Ha ha ha! Đúng là cảm giác như cô đang nuôi nguyên một đàn con vậy đó, bảo sao mệt mỏi! Ha ha ha…”

Hai người cứ thế trò chuyện rôm rả một hồi, không khí dần trở nên thoải mái. Tâm trạng Đường Cẩm cũng tốt lên không ít. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh lại một chút, buổi chiều, mọi người bắt đầu quay trở lại công việc.

Chuyến đi lần này của Cố Vân Tịch vốn đã thu hút nhiều sự chú ý, nên ê-kíp cũng chuẩn bị tung thêm một vài tin tức ra ngoài. Trước đó là hình ảnh ở sân bay, giờ đến nơi, đương nhiên phải chia sẻ thêm vài khoảnh khắc đời thường rồi.

Địa điểm quay chụp được chọn là khu vườn và hồ bơi trong biệt thự. Một lúc nữa, cả đoàn còn chuẩn bị di chuyển ra bờ biển để quay thêm vài cảnh ngoại cảnh.

Ở trên lầu, Đường Phong đã tỉnh dậy, đang tựa người bên cửa sổ, ánh mắt dõi xuống dưới nhìn Cố Vân Tịch. Lâm Hiểu Phỉ bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Em thật sự muốn đi cùng bọn họ… đến thủ đô nước A sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.