Thấy biểu hiện của Đường Cẩm như vậy, Cố Vân Tịch gần như có thể chắc chắn cô ấy biết điều gì đó.
Cố Vân Tịch nghiêm giọng nói: “Đường Cẩm, nếu cô biết chuyện gì thì nên nói cho tôi. Vì nếu cô đã quyết định đưa con trở lại đế đô, thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ bị tra ra. Có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi, trừ khi cô thay đổi ý định, không trở về nữa.”
Trái tim Đường Cẩm chợt run lên.
Đúng vậy…
Với thế lực của Lục gia, nếu Lục Hạo Đình thật sự muốn điều tra, anh chắc chắn có thể tìm ra sự thật. Có muốn giấu cũng chẳng có tác dụng. Nhưng mà… cô lại không dám nói.
“Cô và Đường Phong rốt cuộc là quan hệ gì? Vì sao lại phải cưu mang thằng bé?”
“Tôi…” Đường Cẩm lưỡng lự: “Tôi chỉ là… chỉ là quen biết mẹ của thằng bé, đúng lúc hai mẹ con họ gặp chuyện không may… Tôi không thể bỏ mặc đứa trẻ ấy được, cho nên…”
“Nói thật đi!”
Cố Vân Tịch nhìn thẳng vào mắt cô, giọng càng thêm nghiêm túc. Cô biết đứa trẻ kia tuyệt đối không đơn giản, rõ ràng Đường Cẩm biết rất nhiều chuyện.
Mà Đường Cẩm thì không muốn mất đi chỗ dựa duy nhất là Cố Vân Tịch mà cô có thể tin tưởng lúc này…
Cô còn có con trai, còn phải xử lý chuyện của Diệp gia. Cô không có ý định tranh giành hay toan tính gì cả, cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình, chứng minh giá trị khi ở bên cạnh Cố Vân Tịch. Như vậy, Cố Vân Tịch mới có thể đưa tay giúp cô một tay.
“Tôi…” Đường Cẩm nắm chặt tay Cố Vân Tịch, giọng khẽ run: “Tôi có thể nói cho cô biết, thật ra… tất cả cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, tôi không có bằng chứng gì cả. Nhưng cô phải hứa với tôi một chuyện, tạm thời đừng nói điều này với ai khác. Còn nữa… cô hãy nói cho tôi biết trước đã, cô và Đường Lạc… rốt cuộc… rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
Cố Vân Tịch khẽ nhíu mày.
Đường Lạc?
Chuyện này liên quan gì đến Đường Lạc?
“Cô đang muốn nói điều gì? Lo rằng sau này Đường Lạc sẽ trả thù cô sao? Thật ra chuyện đó cô không cần phải lo lắng đâu. Dù là Lục Hạo Đình hay Diệp Phồn, đều là người biết đúng sai, cô cũng thấy rồi mà, Diệp Phồn vẫn luôn bảo vệ cô đấy thôi?”
“Không giống vậy!” Đường Cẩm có chút sốt ruột.
Cố Vân Tịch càng nghe càng thấy khó hiểu: “Vậy thì là vì cái gì?”
Đường Cẩm nhìn cô chăm chú, hỏi lại: “Cô nói thật đi… Nếu sau này Đường Lạc xảy ra mâu thuẫn với cô, thì Lục Hạo Đình sẽ đứng về phía ai? Anh ấy chắc chắn sẽ đứng về phía cô sao?”
“Đường Lạc là em ruột của Đường Dục. Dù anh ta có làm sai điều gì, thì Lục Hạo Đình cũng sẽ không nỡ ra tay, đúng không? Chắc chắn sẽ nương tay với anh ta, đúng không?”
Hóa ra, mọi chuyện lại xoay quanh Đường Lạc.
Hóa ra giữa Đường Cẩm và Đường Lạc có hiềm khích. Không trách được Đường Cẩm lại sợ anh ta đến vậy.
“Sẽ không đâu!” Cố Vân Tịch trả lời rất dứt khoát.
“Cô không cần lo Lục Hạo Đình sẽ bao che cho Đường Lạc. Tôi nói thật, những người như bọn họ, năng lực càng lớn thì tiêu chuẩn cũng càng cao. Không phải ai cũng có thể trở thành anh em của họ đâu.”
“Đường Lạc là người ích kỷ, thiếu tình nghĩa, suy nghĩ thì cực đoan. Thật ra, anh Hạo Đình cảm thấy rất tiếc cho Đường Dục, rõ ràng là một người anh như vậy mà lại có đứa em như Đường Lạc.”
“Nếu Đường Lạc vượt giới hạn, người đầu tiên xử lý anh ta chắc chắn sẽ là Lục Hạo Đình. Đường Dục là anh em thân thiết của họ, mà anh Hạo Đình sẽ không bao giờ để Đường Lạc phá hoại tình nghĩa đó. Cho nên cô yên tâm đi, sự quan tâm của họ dành cho Đường Dục, tuyệt đối không phải là cái cớ để Đường Lạc được tha thứ mãi mãi. Không có chuyện đó đâu!”
Đường Cẩm khựng người, sửng sốt: “Thật… thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật!” Cố Vân Tịch đáp: “Lần này giải trí Thịnh Thế rơi vào tay tôi chính là minh chứng rõ nhất. Đường Lạc luôn coi thường tôi, luôn nghĩ tôi không xứng với anh Hạo Đình. Anh ta rất cố chấp, dù anh Hạo Đình đã nhắc nhở anh ta nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không coi tôi ra gì và vẫn cho rằng mình đúng.”
“Cái này không phải chuyện lần đầu, Anh Hạo Đình thất vọng với cậu ta nên mới trừng phạt, giao Thịnh Thế cho tôi. Tách sản nghiệp, điều đó với Đường Lạc mà nói có nghĩa là anh ta sẽ rời khỏi mối quan hệ anh em của mình. Những người bên ngoài chắc chắn sẽ chế giễu anh ta và bỏ đá xuống giếng.”
“Anh Hạo Đình biết rõ tất cả những điều này, nhưng vẫn muốn trừng phạt anh ta. Cảm tình của anh Hạo Đình với Đường Dục không phải để cho loại người này làm nhơ bẩn. Có chúng ta ở đây, bảo vệ Đường gia là đủ rồi, tại sao phải bảo vệ Đường Lạc nữa?”
Trong lòng Đường Cẩm vẫn hơi lo lắng, nhưng nghĩ lại về thái độ của Lục Hạo Đình đối với Đường Lạc trong thời gian qua, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút. Đặc biệt là lần trước, Diệp Phồn đã ra tay giúp cô và Cố Vân Tịch khi Đường Lạc gây chuyện, điều đó càng làm cô tin tưởng vào Cố Vân Tịch.
Đường Cẩm nói: “Được rồi! Vậy tôi sẽ nói cho cô biết, nhưng Vân Tịch, cô phải nhớ kỹ, đừng vội nói cho Lục Hạo Đình. Cô chỉ cần biết, khi có cơ hội thích hợp thì nói, vì... chúng tôi thực sự không có chứng cứ gì.”
“Đường Lạc, tôi là người ở cùng anh ta lâu nhất, tôi hiểu anh ta hơn các cô. Anh ta là người rất dơ bẩn, các cô đừng nghĩ Đường Dục là người tốt thì Đường Lạc sẽ không tệ như vậy.”
“Thật ra tôi biết mẹ của Đường Phong, tôi đã gặp cô ấy lúc còn ở Đế Đô. Cô có cảm thấy, Đường Phong có chút giống ai đó không?”
Cố Vân Tịch ngạc nhiên, không nghĩ tới chuyện này. Chẳng lẽ mẹ của Đường Phong mà Đường Cẩm biết là ai đó mà họ quen?
“À... tôi chỉ cảm thấy có gì đó quen quen, nhưng không nhớ ra là ai.”
Đường Cẩm nhìn cô một cái, rồi hỏi: “Cô có từng nhìn qua ảnh của Đường Dục chưa?”
Cố Vân Tịch ngơ ngác một chút, rồi mắt cô sáng lên!
“Đường... Đường Dục?”
“Ảnh?”
Cô tất nhiên là từng thấy ảnh rồi. Lục Hạo Đình rất quan tâm đến Đường Dục, còn giữ cả những bức ảnh chụp chung của họ, cô đương nhiên đã từng xem qua.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là Đường Phong có vài nét giống Đường Dục thật.
Cố Vân Tịch kinh ngạc đến sững người.
“Cô… cô không định nói với tôi rằng Đường Phong là con trai của Đường Dục đấy chứ? Cái này…”
Đường Cẩm đáp: “Tôi cũng không dám chắc đâu. Nói thật là tôi chỉ đang đoán thôi, vì mẹ của Đường Phong, tôi từng thấy cô ấy, lúc đó cô ấy đi cùng Đường Dục.”
“Tôi nghĩ chắc cô cũng từng nghe qua rồi, tôi là trẻ mồ côi, lớn lên cùng Đường Lạc. Trước kia, vì thấy Đường Lạc tội nghiệp nên Đường Dục rất quan tâm tới anh ta, cũng nhờ thế mà tôi được hưởng ké chút sự quan tâm đó. Tôi thật sự rất biết ơn anh Đường Dục.”
“Có một lần, tôi tình cờ thấy anh ấy đi cùng một người phụ nữ. Cô ấy rất đẹp, cực kỳ nổi bật, khí chất thì mạnh mẽ đến mức khiến người ta cảm thấy không thể xem thường. Không biết phải diễn tả thế nào, nhưng nói chung, vừa nhìn đã biết cô ấy không phải người đơn giản.”
“Hôm đó, cô ấy dựa vào lòng Đường Dục, ôm lấy anh ấy, ngẩng đầu lên nói chuyện với vẻ trêu chọc, cười rất tươi… rồi… còn hôn anh ấy nữa!”
“Hồi đó tôi còn nhỏ, nên rất tò mò. Tôi cứ nghĩ một người xuất sắc như anh Đường Dục thì chắc sẽ yêu một người phụ nữ kiểu gì đó cũng phải cực kỳ đặc biệt, nên tôi đứng nhìn thêm một lúc.”
Đường Cẩm hơi đỏ mặt khi nói tiếp: “Lúc đầu, Đường Dục có vẻ hơi bài xích, nhưng người phụ nữ đó cứ ôm lấy anh ấy không buông. Anh ấy càng tránh thì cô ta càng… táo bạo hơn. Về sau, Đường Dục cũng… không phản kháng nữa.”
Cố Vân Tịch: “…”
Đường Cẩm tiếp tục: “Tôi có cảm giác… anh Đường Dục chắc chắn là thích cô gái đó. Nếu không thích thì với khả năng của anh ấy, làm sao lại không gạt được một cô gái ra khỏi người mình chứ? Chỉ là… lúc đó anh ấy có vẻ như đang kiêng dè điều gì đó.”