Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 749: Chương 749




Cố Vân Tịch lái xe đến bãi đáp máy bay, máy bay tư nhân bên kia đã được chuẩn bị sẵn sàng. Cô mỉm cười một tiếng, vừa bước xuống xe đã có người tiến đến nghênh đón, cung kính cúi chào: "Cố tiểu thư!"

Người này lập tức đưa cô lên máy bay. Máy bay nhanh chóng cất cánh, bay thẳng về thủ đô nước A.

Cố Vân Tịch biết, đây không phải máy bay thuộc Lục gia. Lục gia không phải gia tộc có sản nghiệp mạnh ở nước ngoài. Trong nhà chỉ có Lục Hạo Đình là người có điều kiện, nhưng ngay cả sản nghiệp của anh, cũng không mở rộng ra hải ngoại.

Có điều, với mối quan hệ và mạng lưới của Lục Hạo Đình, muốn điều một chiếc máy bay tư nhân đưa cô về nước, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm, thoải mái ngồi vào vị trí của mình. Có người hầu mang đến vài món điểm tâm ngọt cùng một ly rượu vang đỏ, sau đó lặng lẽ rút lui.

Nội thất trên máy bay được trang trí vô cùng xa hoa, thảm trải màu đỏ thẫm, phía trước còn có một màn hình TV lớn đang chiếu một chương trình hài giải trí.

Cố Vân Tịch cũng không có định làm gì khác, chiếc ghế ngồi có thể ngả ra thành giường, cô dứt khoát tranh thủ chợp mắt trước một chút.

Khi người phục vụ thấy cô định ngủ, liền lịch sự nói: "Cố tiểu thư, ở đây có một khoang riêng biệt để nghỉ ngơi. Nếu cô muốn, tôi có thể dẫn cô đến đó."

Nghe vậy, Cố Vân Tịch gật đầu: "Được, anh dẫn tôi đi."

Người kia cúi đầu đáp một tiếng rồi dẫn cô đến một căn phòng.

Bên trong khoang riêng, phong cách bài trí sang trọng và đẳng cấp không thua gì bên ngoài. Tất cả đều toát lên sự xa hoa và tiện nghi. Cố Vân Tịch cũng không để tâm quá nhiều, cô trực tiếp leo lên giường và đi ngủ.

Còn vài tiếng nữa mới đến đế đô, vừa hay có thể nghỉ ngơi một lát.

Cô đặt sẵn báo thức, rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Một tiếng trước khi máy bay hạ cánh, cô tỉnh dậy, rời giường, rửa mặt, đánh răng, sau đó trang điểm kỹ lưỡng.

Khi máy bay hạ cánh, người đàn ông trong toàn thân đồ đen, toát lên vẻ thần bí khó dò - Lục Hạo Đình, đã đứng đợi sẵn ở đó.

Cố Vân Tịch vừa xuống máy bay đã nhìn thấy Lục Hạo Đình cao lớn thẳng tắp, đang đứng đợi sẵn ở đó. Gương mặt kiều diễm động lòng người của cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lộp cộp lộp cộp chạy nhanh về phía anh.

"Anh Hạo Đình..."

Lục Hạo Đình dang hai tay đón lấy cô gái nhỏ mềm mại như bông nhào thẳng vào lòng anh. Ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn chớp chớp ánh lên tia sáng lấp lánh, cô mỉm cười dịu dàng nhìn anh.

Anh không kìm được, cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ mê người ấy, ngay lập tức đôi môi đã nhuộm đầy sắc son.

Cố Vân Tịch cười khúc khích một tiếng!

Đôi môi nóng bỏng dịu dàng tách môi cô ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng xâm chiếm, cuốn lấy tất cả khiến cô như muốn tan chảy. Cảm giác tê dại lan từ vành tai đến khắp người. Nếu không phải đang được anh ôm chặt, cô nhất định đã mềm nhũn ngã xuống mất rồi.

Kết thúc nụ hôn, Lục Hạo Đình nhìn cô gái nhỏ trong lòng, khẽ cười, rồi xoay người bế cô lên, bế thẳng lên xe.

Trước khi rời đi, anh quay sang dặn người phục vụ bên cạnh: "Hai tiếng nữa, tôi sẽ đưa cô ấy trở lại."

Người phục vụ cúi đầu: "Vâng, thưa ngài!"

Lục Hạo Đình lái xe đưa Cố Vân Tịch rời khỏi sân bay.

Đây là một sân bay nhỏ gần Tĩnh Thủy Loan, chỉ mất mười phút lái xe là đã về đến biệt thự.

Xe vừa dừng lại trong ga-ra, Cố Vân Tịch liền nhào tới ôm chặt lấy anh, trực tiếp ngồi hẳn lên đùi anh. Đôi mắt Lục Hạo Đình tối lại một chút, ánh nhìn càng thêm sâu thẳm.

"Anh có muốn em không?" Cô ôm cổ anh, cười ngọt ngào, ánh mắt long lanh ánh lên tia trêu chọc nghịch ngợm.

Trong ga-ra, ánh đèn mờ mờ, mà họ vẫn còn ở trong xe, ánh sáng càng trở nên tối tăm. Nhưng khoảng cách quá gần khiến anh vẫn nhìn rõ từng đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt cô.

Gương mặt cô được trang điểm kỹ càng, rõ ràng là tốn công chuẩn bị để đến gặp anh. Lục Hạo Đình chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở ấy, trong mắt thoáng hiện lên tia nguy hiểm: "Em có biết làm vậy là rất nguy hiểm không?"

Cố Vân Tịch nghiêng đầu, mỉm cười tinh nghịch: "Người ta chỉ nói chuyện với anh một chút, nguy hiểm gì chứ?"

Ánh mắt Lục Hạo Đình ngày càng sâu, bên trong như có hai ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Anh đột ngột đứng dậy định ôm lấy cô, nhưng chưa kịp hành động, Cố Vân Tịch đã nhanh hơn một bước, nhào thẳng về phía anh. Một tay cô bật khóa ghế, một tay đè mạnh anh xuống.

Chiếc ghế ngửa ra phía sau, Lục Hạo Đình bị cô ép nằm xuống, Cố Vân Tịch thuận thế ngồi lên, cúi đầu cắn nhẹ loạn xạ lên môi anh.

Lục Hạo Đình mắt trợn to, thật sự là không kịp chuẩn bị gì hết!

Cô nhóc này... từ khi nào lại táo bạo như thế?

Anh... bị cô đè ngược rồi?

Tuy nhiên, hành động nghịch ngợm đó của cô càng khiến ngọn lửa trong người Lục Hạo Đình bùng lên dữ dội, thiêu đốt toàn thân anh, cuối cùng khiến anh mất hoàn toàn kiểm soát.

Anh ôm chặt lấy cô, phản công mạnh mẽ.

Đôi môi, gương mặt, cái cổ, bờ vai trắng nõn và xương quai xanh quyến rũ, anh như muốn nuốt chửng toàn bộ, đôi tay mạnh mẽ kéo cổ áo sau lưng cô, một cái giật mạnh khiến chiếc váy xinh đẹp bị xé rách, tụt xuống ngang hông.

"A a..."

Cố Vân Tịch giật mình, cảm thấy mình như gây họa lớn, vội vã giãy dụa: "Hạo... Anh Hạo Đình... Anh anh anh bình tĩnh chút được không... a a a… em… em chỉ đùa thôi! Nơi này là trong xe đó, hu hu hu…"

"Ngoan, nơi này không có ai đâu!"

Nhưng… vấn đề không nằm ở việc có người hay không!

"Em… Em chỉ đùa thôi mà… tha cho em được không? Về nhà rồi làm… có được không?"

"Không kịp rồi!"

Lục Hạo Đình vừa dứt lời, liền không để cô nói thêm một chữ nào, tất cả âm thanh đều bị anh nuốt gọn. Đến khi triệt để chiếm hữu được cô, anh mới cảm thấy cả đời này mình... đã viên mãn!

Hai tiếng đồng hồ, trong một không gian riêng biệt, có thể là một khoảng thời gian rất dài. Hai người dĩ nhiên sẽ không lãng phí cơ hội khó khăn lắm mới gặp lại này.

Một người đàn ông lâu ngày kìm nén dục vọng thì chẳng khác gì một con sói hoang đói khát. Cố Vân Tịch lúc ấy thật sự vô cùng hối hận, từ nay về sau không dám chọc anh nữa.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Cố Vân Tịch đang nằm trên chiếc giường trong một căn phòng riêng, Lục Hạo Đình ngủ cạnh bên, gương mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.

Cố Vân Tịch liếc nhìn anh một cái, sau đó... nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Lục Hạo Đình cười khẽ: "Làm sao vậy? Là em tự chọc anh mà, chuyện này không thể trách anh được?"

Cố Vân Tịch trừng mắt nhìn anh: "Là em thật sự dám chọc anh đấy à... em nào dám..."

Gò má cô đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.

Lục Hạo Đình càng thêm vui vẻ: "Lần đầu thì lạ, lần sau sẽ quen. Trước đây không dám, nhưng lần này chẳng phải rất tốt sao? Lần sau cứ tiếp tục cố gắng, anh cam đoan sẽ không 'phạm quy' đâu. Nằm yên ngoan ngoãn để em xử lý, chịu không?"

Cố Vân Tịch: "..."

Đã được lợi rồi còn nói đạo lý!

Cô lườm anh một cái thật sắc, không thèm để ý đến nữa.

Nhìn đồng hồ, lúc này cô mới phát hiện: Dù ở trong không gian này, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

"Sắp đến giờ rồi, em phải đi rồi!"

Lục Hạo Đình có chút không nỡ, nhưng cũng biết không thể làm lỡ công việc của cô, liền đứng dậy giúp cô mặc quần áo, chuẩn bị đưa cô quay lại sân bay.

"Vân Tịch, anh ủng hộ công việc của em, nhưng đừng để bản thân quá mệt mỏi. Mọi thứ chỉ cần phù hợp là được, biết không?"

"Biết rồi!"

Cố Vân Tịch cũng chẳng muốn đi đâu, nhưng thời gian không cho phép.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô bật cười: "Hai tiếng đồng hồ mà mình có thể ở đây lâu đến thế này... anh nói xem, cái không gian hệ thống này, có khi nào là do người phát minh ra... để phục vụ cho chuyện hẹn hò không nhỉ?"

"Trước kia em còn tưởng người phát minh là một chuyên gia y học gì đó, nhưng giờ nghĩ lại... càng lúc càng giống như một loại thần khí hẹn hò nha ha ha ha ha!"

Lục Hạo Đình bất đắc dĩ, bế cô lên xe, đưa cô trở về.

Đang trên xe, điện thoại đổ chuông.

Lưu Tinh Trì gọi đến: "Đại ca, anh đang ở đâu vậy? Em có chuyện muốn nói!"

Lưu Tinh Trì nhìn tấm ảnh trên điện thoại, thật sự cực kỳ kinh ngạc.

Trong ảnh, một nam một nữ ôm nhau, đang hôn nhau nồng nhiệt.

Người đàn ông trong ảnh, anh ta chắc chắn, chính là Đường Dục!

Tuyệt đối là Đường Dục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.