Đường Cẩm hoảng hốt đến mức tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi cửa phòng mở ra, cô lại phát hiện trong phòng chẳng có ai.
Đường Cẩm ngẩn người!
Cô lập tức bắt đầu nhìn quanh, ánh mắt không tự chủ được lục soát mọi góc trong phòng. Cô biết con trai nhất định đang ở đâu đó trong này, chỉ là... nó đã trốn đi rồi!
Đường Cẩm thở phào nhẹ nhõm, may quá, đứa bé thông minh, đã trốn kịp thời!
Nhưng khi Diệp Phồn, trái tim cô lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Diệp Phồn đặt những chiếc túi giấy trong tay lên giường, sau đó lấy ra một hộp lớn, kéo Đường Cẩm lại ngồi xuống trước bàn trang điểm. Anh mở hộp ra, bên trong toàn là son môi!
Đường Cẩm nhìn những món đồ này, kiểu dáng quen thuộc đến lạ!
Diệp Phồn lấy từng món ra, đặt trước mặt cô, rồi cười nói: "Mấy cô gái hình như rất thích những thứ này đúng không? Đây... là anh xem hết Weibo của em, những món đồ mà em bảo thích, anh đều mua cho em rồi, em xem thử đi!"
Cô là một nhà thiết kế, làm việc trong ngành thời trang, vì vậy cô rất chú ý đến những món đồ liên quan đến xu hướng.
Về trang điểm, kiểu tóc hay các vấn đề tương tự, cô đều rất am hiểu.
Cô thường xuyên chia sẻ về những món đồ này trên mạng xã hội, cùng với những suy nghĩ của mình về màu sắc trang điểm, chăm sóc da, phối đồ, v.v.
Tất cả những món đồ này đều là những thứ cô từng yêu thích và đã "trồng cỏ" (mong muốn sở hữu) từ lâu.
Diệp Phồn cười và nói: "Trước đây anh chưa từng tìm hiểu về những món này, nhưng để tìm đủ số lượng như vậy, anh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức. Yêu cầu của em khá cao, nhiều món đồ có số lượng lại có hạn, anh phải cực kỳ vất vả mới tìm đủ được.”
Trước mặt là hơn sáu mươi thỏi son, đủ màu sắc rực rỡ, được bày ngay ngắn trên bàn trang điểm. Chỉ nhìn thôi đã khiến tim Đường Cẩm rung rinh, làm gì có cô gái nào lại không xiêu lòng trước những thứ xinh đẹp như thế này, nhất là khi đó lại là món quà từ người mình thích?
Diệp Phồn thấy cô mỉm cười, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Quả nhiên, chẳng cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của son môi.
Dù Đường Cẩm là người đã quá quen với những món đồ hiệu, việc tự mua cho mình vài cây son chẳng có gì to tát. Nhưng hôm nay khác, đây là anh vì cô mà đích thân chọn lựa, từng cây một. Cảm giác ấy, thật sự khiến tim cô mềm nhũn.
Ừm, nếu sau này còn muốn tặng gì, cứ tiếp tục như thế. Cô thích gì, anh mua cái đó. Đơn giản thế thôi.
Diệp Phồn cầm một cây son màu hồng phớt, nhẹ nhàng thoa lên môi cô. Tựa người vào bàn trang điểm, anh nhìn đôi môi óng ánh màu sắc quyến rũ của cô, trong lòng bỗng trào lên cảm giác muốn cúi xuống… cắn một cái.
Đường Cẩm vốn đã xinh đẹp. Sáu năm trước, anh đã biết điều đó. Nhưng giờ đây, cô càng khiến anh không thể rời mắt.
Những năm sống một mình nơi đất khách quê người đã tôi luyện Đường Cẩm thành một người phụ nữ trưởng thành, bản lĩnh. Là người làm trong giới thời trang, từ khí chất đến gu thẩm mỹ của cô đều mang theo vẻ cuốn hút rất riêng, không phải ai cũng có được.
Lúc này, nhìn đôi môi mềm mại vừa được thoa son, Diệp Phồn chỉ thấy cổ họng khô khốc, cả người như nóng lên.
Không nhịn được nữa, anh cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi cô một cái, rồi còn ngang nhiên liếm nhẹ một chút.
Đường Cẩm sững người, bật dậy theo phản xạ: “Anh làm gì vậy?!”
Nói xong còn lập tức đảo mắt nhìn quanh, sợ… Đô Đô nhìn thấy. Khuôn mặt cô nhanh chóng ửng đỏ đến tận mang tai.
Diệp Phồn nhìn biểu cảm cuống cuồng đó của cô, bật cười: “Làm sao thế? Đây là phòng ngủ của em, chỉ có hai người thôi mà. Sao nhìn em cứ như thể bị bắt gặp đang trộm đồ thế?”
Đường Cẩm càng ngượng, mặt đỏ bừng.
“Tôi… tôi… anh… anh hôn tôi làm gì chứ?!”
Diệp Phồn nhướn mày, cười trêu: “Trang điểm đẹp thế này… chẳng phải là để cho đàn ông nhìn rồi muốn ‘nếm’ thử sao?”
Đường Cẩm: “…”
Cạn lời!
Diệp Phồn nhìn thỏi son hồng rực trong tay, khẽ liếm khóe môi vẫn còn dính một chút son, cười… kiểu gì đó rất đáng ăn đòn.
“Anh đã mất bao nhiêu công sức mới mua được đống này, chẳng phải cũng nên… nếm thử xem vị thế nào chứ?”
Đường Cẩm: “…”
Cạn lời thật sự.
Cô còn chưa biết Đô Đô đang trốn ở xó xỉnh nào trong phòng, nhưng chắc chắn là đang ở đâu đó nghe thấy hết. Nghĩ đến cảnh con trai mình mà thấy cảnh này… cô chỉ muốn độn thổ cho xong.
“Chúng ta… ra ngoài nói chuyện đi, được không?” Cô kéo tay Diệp Phồn, giọng hơi lúng túng: “Anh… tìm tôi có chuyện gì không?”
Nhưng Diệp Phồn chẳng những không chịu đi, còn cười ranh mãnh: “Ra ngoài làm gì? Ở đây tốt mà. Phòng ngủ của em, không khí cũng thơm hơn…”
Anh lôi thêm ra một túi to khác, mặt đầy hớn hở: “Anh còn mua cho em mấy bộ đồ mới nữa này. Toàn mẫu mới nhất, hàng chính hãng, đúng gu của em luôn. Lúc chọn phải nói là anh cực kỳ có tâm đấy!”
Nói xong, anh lấy ra một chiếc váy liền màu đen, nhẹ nhàng ướm lên người cô rồi nheo mắt cười: “Chiếc này chắc chắn em mặc vào sẽ đẹp lắm. Thử chút đi, được không?”
Khí chất của Đường Cẩm vốn đã chín chắn, quyến rũ theo cách rất riêng. Chiếc váy đen mà Diệp Phồn chọn lại mang nét gợi cảm nhẹ nhàng pha thêm chút tinh tế, vừa không hở hang quá mức, vừa đủ khiến người ta muốn ngắm nhìn nhiều hơn.
Trong mắt anh, Đường Cẩm mặc vào chắc chắn sẽ đẹp đến ngạt thở.
Nhưng Đường Cẩm thì làm gì còn tâm trí mà thay đồ chứ?
"Tôi… không cần đâu, bộ này…"
"Thử đi mà! Anh chọn kỹ lắm mới mua đó!"
Đường Cẩm: "..."
Thề là lần đầu tiên thấy cái tên tưởng cao ngạo, lạnh lùng này mà lại biết… làm nũng? Cô đúng là không có sức chống cự nổi luôn.
Năm đó cô thích anh đến thế, nhưng lại chẳng dám mở lời. Anh là chàng công tử quý tộc được cả trường theo đuổi, còn cô thì chỉ là một “con vịt con xấu xí” lớn lên từ trại trẻ mồ côi.
Khoảng cách giữa họ quá xa. Cô chưa từng dám mơ một ngày Diệp Phồn lại đối xử với mình như thế này.
"Thôi được rồi… Quần áo thì chỉ cần nhìn là biết có vừa hay không, tôi chắc chắn mặc sẽ đẹp mà! Giờ thì… mình ra ngoài đi, nhé?"
Đường Cẩm vừa nói vừa kéo tay anh, chỉ mong mau chóng rời khỏi căn phòng trước khi con trai cô… nhìn thấy thêm điều gì không nên thấy.
Nhưng Diệp Phồn chẳng những không đi, còn thuận thế kéo cô vào lòng, ánh mắt lấp lánh tinh quái.
"Thật à? Em cũng thấy mặc vào sẽ đẹp? Vậy… mặc thử cho anh xem đi!"
Đường Cẩm: "..."
Sao hôm nay tên này không còn là “tổng tài thanh cao” nữa mà lại hóa thành kẻ “đầu óc không đứng đắn” thế này?
"Thôi được rồi… tôi thử! Nhưng anh… anh ra ngoài trước đi!"
Vừa hay, cô còn phải tranh thủ báo cho Đô Đô một tiếng, kẻo con hoảng loạn mà chui đại vào đâu thì chết.
Diệp Phồn thì lại không hề có ý định rời đi. Mắt anh sáng như đèn pha, cười ranh mãnh như thể bắt được vàng.
"Không đi! Em ngủ với anh rồi còn không cho anh nhìn chút sao?"
Đường Cẩm đỏ bừng mặt. Cái… cái gì cơ?
Tên này…. tên này lại dám đùa kiểu đó?
"Anh… anh im đi! Đừng nói nữa! Tôi…"
Diệp Phồn nghiêng đầu, cười đầy ý trêu chọc: "Sao thế? Năm đó lúc hạ thuốc anh, chẳng phải gan em to lắm à? Giờ run cái gì?"
Diệp Phồn sờ cằm, cố tình làm bộ suy tư: "Cũng sáu năm rồi, nhưng nhan sắc anh đâu có xuống dốc. Có khi còn đẹp trai hơn ấy chứ. Em chắc chắn chưa bị anh làm cho rung rinh lại lần nữa? Hay… em không định hạ thuốc anh thêm lần nữa sao?"
Đường Cẩm: "..."
Sắp khóc đến nơi rồi!!!
Đừng nói nữa mà!
Trời ơi con trai ơi, con trốn ở đâu đấy? Đừng nghe thấy gì nhé!
Cô đảo mắt nhìn khắp phòng, lòng rối như tơ vò. Làm sao bây giờ? Sau này cô còn mặt mũi nào gặp lại Đô Đô đây?
Diệp Phồn nhìn biểu cảm của cô mà cười khẽ, hơi nhíu mày: "Sao thế? Em nhìn quanh suốt thế làm gì?"