Đường Cẩm hoảng hốt, vội vàng thu ánh mắt lại.
“Không… không nhìn gì cả!”
Diệp Phồn nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn quanh phòng: “Em đang giấu cái gì đúng không? Từ lúc anh bước vào em đã cứ nhìn quanh hoài.”
Đường Cẩm càng lúng túng, giọng lí nhí: “Thật sự không có mà. Em mới từ nước ngoài về, có thể giấu được cái gì chứ?”
Diệp Phồn híp mắt lại, đột ngột cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô một cái, giọng trầm thấp: “Nói thật đi.”
Đường Cẩm bối rối đến mức muốn khóc. Cô thật sự không có kinh nghiệm đối phó với kiểu thân mật này của Diệp Phồn!
Làm sao bây giờ? Đối với người khác thì cô tự tin, mạnh mẽ bao nhiêu, mà đối mặt với người này… y như biến thành một cô gái nhỏ, lúng túng không biết phải làm sao.
“Thật sự không có gì cả… Anh tặng em nhiều quà như vậy, em còn chưa cảm ơn tử tế. Hay là… em mời anh đi ăn nha? Giờ đi liền luôn!”
Nhưng Diệp Phồn vẫn ngồi im, không hề nhúc nhích.
Sáu năm trước, Đường Cẩm từng thích anh, trong lòng Diệp Phồn cũng biết chuyện này.
Chỉ là khi đó, ai cũng tưởng cô là bạn gái của Đường Lạc. Mà Đường Lạc thì vừa gia nhập nhóm anh em thân thiết của họ… Anh không thể nào đi thích bạn gái của anh em được.
Vậy nên, thứ tình cảm nhen nhóm kia, anh chỉ đành giấu tận đáy lòng.
Không ngờ rằng… cô lại chủ động.
Không báo trước, âm thầm hạ thuốc anh rồi trực tiếp lên giường với anh.
Khi tỉnh lại, nhìn kết quả trước mắt, Diệp Phồn chẳng hề thấy phản cảm chút nào. Ngược lại, anh gần như chấp nhận ngay khoảnh khắc đó.
Chỉ là đối mặt với sự công kích gay gắt từ Đường Lạc, anh chọn cách im lặng chịu đựng mọi chuyện. Anh nghĩ chỉ cần bảo vệ cô là được rồi.
Nhưng anh không ngờ… Đường Cẩm lại mặc nhiên thừa nhận.
Vì anh đuổi theo cô chậm một bước, cô liền bỏ đi, dứt khoát không hề lưu luyến. Rời đi không để lại gì, anh đã tưởng mình đang nằm mờ.
Nếu đã thích anh… nếu đã lên giường với anh… sao có thể tuyệt tình như vậy?
Nhiều năm qua, anh vẫn không sao hiểu nổi.
Trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện nhất định có liên quan đến Đường Lạc.
Lần này cô trở về, thái độ với anh vẫn có phần dè dặt, né tránh, càng khiến Diệp Phồn tin Đường Cẩm vẫn còn thích anh.
Chỉ là… đã trải qua quá nhiều chuyện, cô vẫn chưa dám đối diện lại.
Nhưng hôm nay…
Ánh mắt Diệp Phồn dừng trên gương mặt Đường Cẩm, nhìn cô càng lúc càng lúng túng, né tránh, cái kiểu chột dạ này, khiến anh cảm thấy… không thoải mái.
Rất chướng mắt.
Anh lại liếc nhìn xung quanh phòng ngủ một lần nữa.
Mọi chỗ đều bình thường, chỉ duy nhất… chiếc giường kia có vẻ hơi lộn xộn.
Cảnh tượng này, rõ ràng có người từng động vào.
Ở nhà một mình, giường bừa bộn cũng chẳng nói lên điều gì. Nhưng…
Ánh mắt Diệp Phồn dừng lại ở mép gối.
Ở đó… có hai sợi tóc.
Một sợi màu đen dài.
Một sợi… rõ ràng không phải của cô.
Con ngươi Diệp Phồn lập tức co lại, ánh mắt trầm xuống.
Hai sợi tóc kia… rất ngắn. Hoàn toàn không giống tóc của Đường Cẩm. Ngược lại… lại rất giống tóc của đàn ông.
Trong đầu Diệp Phồn lập tức hiện lại dáng vẻ Đường Cẩm lúc nãy, từ lúc anh bước vào, cô đã có chút cảnh giác, đặc biệt là lúc cố gắng ngăn anh không cho vào phòng ngủ…
Tim anh như bị ai đâm một nhát. Không phải là ghen, mà là… đau.
Lúc này, Diệp Phồn thậm chí không biết nên nói gì, càng không biết nên nghĩ gì.
Anh không muốn suy diễn ác ý, cũng chẳng dám ôm hy vọng viển vông.
Sáu năm… là khoảng thời gian đủ dài để mọi thứ thay đổi. Dù là điều gì, cũng đều có thể xảy ra.
Người luôn kiêu ngạo, thanh cao như anh, chưa bao giờ để bản thân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ và bị động như vậy.
Anh khẽ cười. Cúi đầu, nhìn lại thỏi son vừa rồi còn cẩn thận bôi cho cô.
Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ. Đứng dậy, gương mặt trở về với vẻ thản nhiên thường thấy, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Bỏ đi, không cần mời ăn nữa.” Giọng anh trầm thấp mà lạnh nhạt: “Lần này anh chỉ tiện đường ghé qua xem em thế nào thôi.”
Dừng một nhịp, anh cười nhạt.
“Được rồi, anh còn có việc, đi trước.”
Nói xong, anh quay người, dứt khoát bước đi.
Không chút lưu luyến. Không quay đầu lại.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Đường Cẩm ngơ ngác.
Cô đứng ngay bên cạnh anh, ánh mắt nhìn rõ từng biểu cảm của anh, từng tia thất vọng, từng giây do dự… và cả lúc anh cắn chặt răng che giấu cảm xúc.
Lòng cô chợt dâng lên một dự cảm không lành.
Anh… hiểu lầm rồi?
Nhất định là hiểu lầm rồi!
Chuyện này…
“Diệp Phồn!” Cô luống cuống gọi theo: “Anh… anh đi đâu vậy?”
Đầu óc Đường Cẩm như bị sương mù bao phủ, tim đập loạn cả lên. Bản năng không cho phép cô để anh rời đi như thế. Cô vươn tay, nắm lấy cánh tay Diệp Phồn từ phía sau.
Diệp Phồn dừng lại.
Ánh mắt anh liếc sang cô, trong giọng nói vẫn là sự bình tĩnh như cũ: “Về làm việc đi. Công ty còn nhiều việc lắm. Em mau quay lại đi.”
“A… chờ một chút!”
Nhưng anh càng tỏ ra vội vàng rời đi, trái tim Đường Cẩm càng thấy bất an.
Không ổn rồi…
Rất không ổn…
Cô thích Diệp Phồn. Sáu năm trước đã thích. Sáu năm qua chưa từng có một ngày nào ngừng thích anh.
Thậm chí, cô từng mơ một ngày nào đó, khi mình đủ mạnh mẽ, đủ xuất sắc… có thể dẫn theo con trai quay về tìm anh.
Vì vậy, đối với người mình thích, cô không thể để anh hiểu lầm. Không thể!
Tim cô đau như thắt lại: “Em… em không phải muốn đuổi anh đi… em chỉ là… chỉ là…” Cô líu cả lưỡi, lời nói nghẹn nơi cổ.
Hít sâu một hơi, Đường Cẩm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tha thiết: “Em đi ăn với anh được không?”
Tay cô vẫn siết lấy tay anh không buông. Trong mắt, là cả một bầu trời khẩn cầu và lo lắng.
Đồng ý đi!
Chỉ là một bữa ăn thôi mà…
Đô Đô vẫn rất ngoan, những lúc cô bận việc cũng đã từng ngoan ngoãn ở nhà một mình. Cùng lắm… cùng lắm cô sẽ gọi điện nhờ Vân Tịch tới trông một lát. Hoặc để trợ lý lo cũng được.
Cô chỉ là… vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói cho Diệp Phồn biết về sự tồn tại của Đô Đô.
Nếu bây giờ nói ra, cô thật sự không biết chuyện sẽ đi đến đâu…
Liệu anh sẽ giận? Sẽ trách cô? Hay là… sẽ không bao giờ tha thứ?
Đường Cẩm bối rối đến mức không dám nghĩ tiếp.
Còn Diệp Phồn, nhìn dáng vẻ hoảng hốt xen lẫn mong chờ của cô, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác rất lạ.
Rất… kỳ quái.
Thật ra… Diệp Phồn cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt nghi ngờ hay suy nghĩ bẩn thỉu để đánh giá cô.
Cô gái này, từ lúc mới hơn hai mươi tuổi anh đã quen. Anh hiểu rõ tính cách của cô, nếu không thì năm đó đã chẳng thích, và sau này cũng chẳng nhớ mãi không quên đến vậy.
Chỉ là lần này, sự bài xích của cô… thật khiến anh thấy khó chịu. Nhất là ở trong phòng ngủ, với cái thái độ đó của cô…
Nhưng bây giờ, cô lại giữ anh lại không cho đi, rốt cuộc là sao?
Thấy Diệp Phồn im lặng không nói gì, Đường Cẩm cuống cả lên: “Em… anh đừng hiểu lầm, em không có giấu gì anh đâu. Chỉ là… chỉ là…”
Cô nhìn anh hồi lâu, cuối cùng vẫn không muốn để anh hiểu lầm mình.
“Anh phát hiện rồi đúng không? Đúng là lúc nãy em không muốn cho anh vào phòng ngủ thật, nhưng mà… không phải vì trong đó có người hay có gì không ổn đâu. Em chỉ là…”
Cô hạ giọng, hơi cúi đầu xuống: “Em có một bí mật nhỏ, giấu trong đó. Em… tạm thời chưa muốn để anh biết thôi.”
Nghe đến đây, trong lòng Diệp Phồn bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Đường Cẩm xưa nay không phải kiểu con gái hay vòng vo, dáng vẻ lúc nãy chắc chắn là có nguyên nhân.
Nhưng… là chuyện gì?
Anh khẽ nghiêng đầu hỏi: “Vậy bộ dạng căng thẳng nãy giờ của em… là sợ anh hiểu lầm à?”
“…Ừm.” Đường Cẩm gật đầu.
“Anh tặng em quà, em thật sự rất thích.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chân thành: “Thật đó, đừng hiểu lầm em. Cái bí mật kia… về sau chắc chắn anh sẽ biết. Nhưng giờ em vẫn chưa sẵn sàng. Anh chờ em một chút thôi, được không? Em xin anh…”
Một người đàn ông nếu thật lòng yêu một người phụ nữ, thì làm sao có thể chống lại được dáng vẻ nũng nịu thế kia?
Diệp Phồn cũng vậy.
Nhìn cô như thế, bao nhiêu cảm giác nặng nề trong lòng anh đều tan biến. Không còn khó chịu nữa…
Ngược lại, còn cảm thấy… rất vui.
Diệp Phồn đứng ở cửa, không bước vào, cũng chẳng rời đi. Anh nhìn Đường Cẩm, khóe môi cong lên đầy ý cười: “Em quan tâm anh như vậy sao? Sợ anh hiểu lầm, sợ anh nghĩ linh tinh, sợ anh sẽ giận em đúng không?”
Đường Cẩm mím môi, gật đầu thật nghiêm túc: “Ừm.”
Diệp Phồn nghe vậy thì càng cười vui vẻ hơn nữa.
Anh đưa tay ôm lấy cô, cười cười nói: “Vậy có nghĩa là… em thích anh rồi chứ gì?”
Thấy anh cười đến mức đắc ý như thế, Đường Cẩm hơi bĩu môi. Mới vừa nãy còn ủ rũ buồn buồn, chưa được mấy phút đã quay lại kiểu mặt dày tự tin rồi.
Cô lườm anh một cái: “Nếu em không thích, thì cần gì phải chủ động chuốc thuốc rồi leo lên giường với anh?”
Diệp Phồn: “…”
Sao nghe… thấy cũng hợp lý phết nhỉ?
“Phụt…”
Cục cưng Đô Đô trốn trong tủ quần áo rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng!