Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 765: Chương 765




Lúc này tay chân Diệp Phồn luống cuống, đứng cũng không vững, cả người run lẩy bẩy.

Con trai…

Đó là con trai của anh ư?

Đứa bé đáng yêu như vậy, ngây thơ như vậy… là con anh?

Cảm giác cứ như hai chân đang mềm nhũn, chỉ chực muốn bay lên.

Thế nhưng cánh cửa tủ vẫn đóng chặt. Đường Cẩm ôm chặt lấy con, kiên quyết không chịu ra ngoài. Bên trong, Đô Dô cũng đang bám chặt lấy cô, nức nở nói: “Mẹ, ba nói sẽ không cướp con… vậy có phải con sẽ không bị tách khỏi mẹ nữa đúng không?”

Đô Đô tuy còn nhỏ, nhưng thông minh lắm. Thằng bé biết mẹ rất sợ mất mình.

Mấy hôm gần đây, mẹ trốn trong nhà không dám ra ngoài, còn sợ hãi hơn cả nó. Bây giờ gặp lại ba, mẹ còn khóc nữa… điều đó nói lên tất cả.

Đô Đô biết, mẹ nó là trẻ mồ côi, từ nhỏ chưa từng có người thân, chưa từng được ai ôm ấp, nay có nó rồi, nên càng sợ mất nó hơn bất kỳ ai.

Thế nhưng cứ mãi trốn tránh thì không phải cách.

Đô Đô còn mong ba với mẹ sớm sớm ở bên nhau kia mà!

Chỉ còn cách… chính cậu bé ra tay làm “thần trợ công” thôi.

Đường Cẩm vẫn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy con. Bên ngoài, Diệp Phồn luống cuống dỗ dành không ngừng: “Đô Đô, ba hứa… ba sẽ không giành con với mẹ đâu. Con muốn ở với ai thì ở, được không? Mà không đúng, ba với mẹ sẽ ở bên nhau… về sau ba sẽ bù đắp cho hai mẹ con thật nhiều, thật tốt. Mở cửa cho ba được nhìn thấy con đi…”

Bên trong, bàn tay nhỏ của Đô Đô giữ chặt cánh cửa, không để ba mở ra. Giọng cậu bé trong trẻo nhưng kiên quyết: “Ba hứa không cướp con chứ? Ba có chắc là người Diệp gia cũng không cướp không? Con chỉ muốn ở với mẹ thôi, dù Diệp gia có tốt thế nào, con cũng không đi.”

“Ba mẹ muốn có con thì có thể sinh em bé khác. Còn con, con chỉ có một mình mẹ thôi. Con chỉ cần mẹ!”

Diệp Phồn nghe xong, lòng chua xót đến thắt lại. Không phải vì bản thân, mà là vì Đô Đô… và vì cả Đường Cẩm.

Từ nhỏ anh lớn lên trong một gia đình thế gia danh giá, muốn gì có nấy. Nhưng Đường Cẩm thì không… cô chẳng có gì cả.

Sáu năm trước, cô chắc chắn đã chịu rất nhiều ấm ức. Nếu không thì sao lại âm thầm cho anh uống thứ đó, sáng hôm sau không giải thích, không tranh cãi, chỉ lặng lẽ rời đi như chưa từng tồn tại.

Sáu năm qua, một mình nuôi con lớn lên. Dù cô có thành đạt đến đâu, đứng trước Diệp gia, cô vẫn luôn sợ hãi.

Một đứa trẻ do chính cô sinh ra, tự tay nuôi lớn… vậy mà chưa chắc đã thuộc về cô.

Với một người từ nhỏ đã không có gì, điều đó là cú sốc lớn cỡ nào?

Diệp Phồn dịu giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh hứa… tuyệt đối không ai có thể cướp con đi cả.”

“Đường Cẩm, em ra ngoài đi được không? Chuyện Diệp gia, em yên tâm. Anh có thể làm chủ. Nếu họ không chấp nhận em, nếu còn muốn cướp con… anh sẽ không để yên.”

“Nếu em không thích Diệp gia… vậy thì, anh dọn đến sống cùng hai mẹ con được không?”

“Anh thật lòng muốn như vậy.”

Đô Đô: “Mẹ ơi mẹ ơi, ba nói không cướp con, cả Diệp gia cũng không cướp, còn muốn dọn tới sống cùng mình nữa kìa. Vậy mình nuôi ba luôn nha?”

Diệp Phồn: “…”

Anh thoáng nhớ lại bộ dạng Lục Hạo Đình lúc ở cùng Cố Vân Tịch, rồi lập tức lắp bắp:

“Không cần nuôi anh! Không cần đâu! Anh… anh có thể tự nuôi bản thân… À không, để anh nuôi hai mẹ con em mới đúng!”

Nói rồi, Diệp Phồn cuống quýt lôi ví tiền ra, moi sạch tiền mặt, thẻ ngân hàng, đủ thứ trong đó bày hết lên đất.

“Lương tháng của anh, anh nộp hết, không giữ lại gì cả. Chỉ cần được ở lại đây với hai người thôi! Thẻ với tiền đều ở đây, hai người ra ngoài được không?”

Đô Đô len lén mở hé cửa, ló mặt ra ngoài nhìn. Diệp Phồn vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai thì nở nụ cười rạng rỡ, sáng cả khuôn mặt.

Kết quả, Đô Đô liếc nhìn đống tiền và thẻ nằm chỏng chơ dưới sàn, cái “rầm”... lại đóng cửa vào!

Diệp Phồn: “…”

Đô Đô hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, ba nộp hết tiền lương rồi đó. Mà tiền của ba chắc nhiều lắm phải không? Không nhận thì tiếc quá hả mẹ?”

Đường Cẩm: “…”

Diệp Phồn ở ngoài sốt ruột tiếp lời: “Đúng đúng đúng! Quá đáng tiếc! Anh không chỉ có tiền lương đâu! Còn có bất động sản, cổ phiếu, quỹ đầu tư, công ty riêng nữa! Tất cả anh đều đưa hết! Hai mẹ con em muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu, được không?”

Đô Đô nghiêng đầu suy nghĩ, rồi hỏi: “Tiền của ba đủ để mua lại Diệp gia không?”

Diệp Phồn: “…”

“Hả? Mua Diệp gia? Sao lại muốn mua Diệp gia?”

Đô Đô gật đầu nghiêm túc: “Đúng! Mua Diệp gia! Nếu Diệp gia mà dám cướp con, chia rẽ con với mẹ, thì con sẽ mua luôn Diệp gia, xem họ còn cướp kiểu gì nữa!”

Diệp Phồn: “…”

Phụt…!

Diệp Phồn cố gắng nhịn cười, rồi nói: “Hiện tại tiền tiết kiệm của ba chưa đủ, nhưng công ty có tiền mà. Ba có công ty, nếu không đủ thì ba sẽ đi kiếm, chắc chắn sẽ kiếm đủ để thu mua Diệp gia, có được không?”

Đô Đô ôm chặt Đường Cẩm, ánh mắt sáng lên: “Mẹ, con thấy ba rất có thành ý đấy! Nếu chúng ta không giữ ba lại, để ba kiếm tiền, Diệp gia có nhiều tiền như vậy, chỉ dựa vào một mình mẹ kiếm thật là mệt lắm.”

Đô Đô tiếp tục nói, vừa nũng nịu vừa khuyên: “Để ba kiếm tiền đi, nếu ba không kiếm đủ, chúng ta sẽ đuổi ba đi, có được không?”

Đường Cẩm nhìn con trai, không nói gì.

Đô Đô lại vỗ vỗ tay Đường Cẩm, an ủi: “Mẹ đừng sợ, bảo bối cam đoan sẽ không rời bỏ mẹ đâu? Dù Diệp gia có đến cướp con, con cũng sẽ nghĩ cách gặp mẹ, để mẹ đi cùng con, được không?”

“Bọn họ mà không nghe con, khi con lớn lên, con nhất định sẽ không để họ yên đâu.”

"Như vậy đi, nếu bọn họ cướp con của mẹ, thì mẹ cứ cướp con của bọn họ đi. Mẹ xem xem, con của họ bây giờ đang ở ngoài kia kìa! Mẹ cứ bắt lấy con của họ trước, như vậy mẹ sẽ chẳng bị thiệt thòi đâu!"

Diệp Phồn đứng ngoài nghe mà không nhịn được, giơ ngón tay cái lên. Nhóc con của anh đúng là cực kỳ thông minh!

Bên ngoài, Diệp Phồn nhẹ giọng dỗ dành: “Đúng vậy, con nói rất đúng. Con đừng sợ, ba sẽ nghe lời con, cam đoan sẽ không làm gì trái ý con. Ba sẽ lấy chính mình làm bảo đảm, bây giờ sẽ đến ở với mẹ, sau này sẽ không đi đâu hết, được không?”

“Chỉ cần ba ở đây, Diệp gia chắc chắn không dám đến cướp con đâu!”

Đường Cẩm im lặng, không biết nên nói gì.

Hai tên này, sao mình lại cảm thấy như mình bị lừa thế này?

Nhưng mà... hình như cũng có lý!

Cuối cùng, Đường Cẩm lên tiếng: “Anh có thể cam đoan không cướp không? Nếu Diệp gia cướp, anh sẽ ngăn cản chứ?”

Diệp Phồn lập tức trả lời: “Được! Anh cam đoan sẽ ngăn cản, cướp cái gì chứ? Anh sẽ ở lại với hai mẹ con em, lúc nào cũng ở cùng nhau! Cần gì phải cướp đúng không?”

Đường Cẩm vẫn không nói gì, chỉ im lặng.

Đô Đô thấy mẹ mình đã bình tĩnh lại, cậu bé đưa tay nhỏ khẽ mở cửa tủ quần áo ra thử thăm dò. Lần này, Đường Cẩm không ngăn cản.

Cửa tủ từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hình ảnh Đường Cẩm ôm lấy Đô Đô, nép vào trong tủ quần áo, tất cả đều lọt vào mắt Diệp Phồn.

Diệp Phồn cảm thấy rất đau lòng.

Sáu năm qua, nếu như anh sớm giải quyết chuyện năm đó, nếu như anh sớm kết hôn với cô ấy, thì liệu cô ấy có cảm thấy an toàn hơn không?

Khi nhìn thấy Diệp Phồn, Đường Cẩm vẫn ôm chặt con trai, không nói lời nào, chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy tủi thân..

Đô Đô thì lại rất vui, vẫy tay với Diệp Phồn: "Ba, ba thật tốt!"

Câu "ba" khiến Diệp Phồn cảm thấy tim mình như tan chảy.

Anh nhìn chằm chằm vào đứa bé, không rời mắt.

Khuôn mặt và dáng vẻ của đứa bé thật sự rất dễ thương, da trắng mịn màng, mập mạp, có thể thấy rõ là Đường Cẩm đã chăm sóc cậu bé rất tốt suốt những năm qua.

Đây là con của anh, nhưng anh chưa từng nuôi bé con một ngày nào, cũng chưa từng làm gì để giúp đỡ. Đứa bé cứ thế mà lớn lên mà không có sự có mặt của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.