Một tiếng cười khúc khích vang lên, tuy không lớn lắm…
Nhưng trong căn phòng này chỉ có hai người là Đường Cẩm và Diệp Phồn, cả hai lại đang đứng ngay trước cửa phòng ngủ, cho dù âm thanh có nhỏ đến đâu, vẫn nghe thấy rõ ràng!
Đường Cẩm sững người ngay tại chỗ!
Diệp Phồn cũng ngây ra!
Đó là… giọng người? Lại còn là tiếng cười?
Phản xạ đầu tiên của Diệp Phồn là quay đầu nhìn về phía tủ quần áo, tiếng cười rõ ràng phát ra từ đó!
Đường Cẩm hoảng đến mức suýt sụp đổ, vội vàng đưa tay bịt mắt Diệp Phồn, lắp bắp nói: “Đừng nhìn, chẳng có gì đâu! Đi thôi, em dẫn anh đi ăn gì đó! Đi liền bây giờ!”
Nhưng Diệp Phồn lại không chịu rời bước, anh lại nhìn chằm chằm vào tủ.
“Anh vừa nghe thấy rõ ràng tiếng người, chắc chắn có ai trong đó! Em đang giấu người?”
Đường Cẩm: “…”
Diệp Phồn từng là quân nhân, lại là anh em vào sinh ra tử nhiều năm với Lục Hạo Đình, làm việc trong đại viện, tai thính mắt tinh là chuyện bình thường.
Tiếng vừa nãy, nghe kỹ… chẳng phải là tiếng trẻ con sao? Còn rõ ràng là giọng non nớt!
Đường Cẩm giấu một đứa trẻ làm gì?
Đường Cẩm cuống cuồng giải thích: “Không có đâu, thật sự không có! Mình đi ăn đi… nhanh lên…”
Ngay lúc ấy, trong tủ quần áo bất chợt vang lên một tiếng “bịch!”
Tiếp theo là một tiếng kêu nhỏ: “Ái da!”
Rồi…. tiếng khóc bật lên không kiểm soát nổi.
“A a a… hu hu hu… ô ô ô…”
Một đứa bé bắt đầu khóc òa lên!
Đô Đô là một đứa trẻ cực kỳ thông minh. Cậu bé biết rõ mẹ rất sợ nếu mình bị ba phát hiện thì ba sẽ giành lấy cậu, mang cậu về nhà bên nội.
Khi vừa vào phòng ngủ, Đô Đô đã cẩn thận nép người, lặng lẽ nghe lén tình hình bên ngoài. Ai ngờ ba lại đòi vào phòng ngủ!
Không còn cách nào khác, cậu lập tức chui tọt vào tủ quần áo để trốn.
Sau đó thấy ba mang đến rất nhiều quà tặng cho mẹ, còn nhẹ nhàng dỗ dành mẹ nữa… Đô Đô đột nhiên lại chẳng giận ba như lúc đầu nữa.
Ba đến đây… có phải là vì lúc ở siêu thị nói muốn mua đồ ăn lẩu để dỗ bạn gái, thật ra là muốn dỗ mẹ mình đúng không?
Cậu tiếp tục rúc trong tủ quần áo nghe lén.
Sau đó, thấy ba hiểu lầm và định bỏ đi, cậu lo lắng muốn chết. May mà mẹ không hồ đồ, đã kịp thời giải thích rõ ràng.
Vừa nhẹ lòng được một chút, mẹ lại nói một câu khiến cậu bật cười thành tiếng!
Không cẩn thận… cười hơi to!
Kết quả là bị ba phát hiện, cậu lập tức hoảng sợ, vội co rúm người lại. Trong lúc cuống cuồng, lỡ va phải một hạt châu trong tủ, trượt chân một cái!
“Auuu!”
Đập ngay vào mũi!
Đau quá!!
Đường Cẩm vừa nghe thấy tiếng va chạm, lại còn nghe rõ tiếng trẻ con khóc, liền hoảng hốt lao ngay tới tủ quần áo. Cô vội kéo tung cánh cửa ra, thì thấy Đô Đô đang nằm rạp dưới đáy tủ, vừa định đứng dậy, tay còn ôm lấy mũi, ánh mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng tuôn ra như suối!
“Đô Đô! Con sao rồi? Đụng trúng chỗ nào vậy?”
Đô Đô đứng lên, đưa cái mũi đỏ bừng vì va đập ra cho Đường Cẩm xem.
Mũi bị đụng phải đúng là đau không chịu nổi, người lớn còn không nhịn được nữa là một đứa trẻ năm tuổi như nó?
“Không sao đâu, không sao mà! Một lát là hết liền ấy mà…”
Nhưng rõ ràng mũi đau đến mức không biết là đau hay là tê buốt, dù sao thì nước mắt cũng không tài nào kìm lại được.
“Hu hu… Mẹ… Đau quá à…”
Lúc này trong lòng Đường Cẩm chỉ còn đầy lo lắng cho con trai, nhưng Diệp Phồn bên cạnh lại như bị sét đánh trúng giữa trời quang!
Trẻ con?
Thật sự… là một đứa trẻ?
Và đứa trẻ đó… gọi Đường Cẩm là gì?
Mẹ?
Cả người Diệp Phồn lập tức như hoá đá, hoàn toàn rơi vào trạng thái đơ toàn tập. Mãi đến khi lấy lại được chút thần trí, anh mới lao thẳng đến trước tủ quần áo, nhìn đứa nhỏ kỹ hơn, rồi mắt mở to hết cỡ: “Là… là cháu?”
Chẳng phải đây chính là đứa bé mà anh gặp trong siêu thị lúc trước sao?
Tên là gì ấy nhỉ?
Đô Đô?
Diệp Phồn vừa xuất hiện sau lưng, làm Đường Cẩm giật nảy mình. Theo phản xạ, cô ôm chặt lấy Đô Đô, lùi hẳn vào trong tủ, căng thẳng nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”
Diệp Phồn: “…”
Nhìn cảnh hai mẹ con co rúm lại trốn trong tủ quần áo, một đứa bé nước mắt ngắn dài, một người lớn thì nhìn anh đầy cảnh giác, Diệp Phồn bỗng thấy buồn cười. Thật sự là… đáng yêu quá đi mất!
Anh vừa vươn tay ra, còn chưa kịp nói trọn câu: “Hai người… trước tiên…” thì Đường Cẩm đã hoảng hốt, vội vã đẩy tay anh ra, một tay đóng sầm cửa tủ lại.
“Anh mau đi đi! Đô Đô là của tôi, nếu anh dám tranh giành với tôi, tôi tuyệt đối không để yên đâu!”
Diệp Phồn: “…”
Anh còn chưa nói gì mà?!
Kết quả, trong tủ lại truyền ra tiếng khóc nức nở của trẻ con: “Hu hu hu… mẹ, mẹ đụng trúng chân con rồi!”
Thì ra vừa rồi lúc Đường Cẩm vội đóng cửa, động tác quá mạnh, chẳng may đụng phải chân của Đô Đô đang thò ra. Cũng may là cửa kéo chứ không phải cửa bật, nên lực không mạnh lắm, chỉ va nhẹ một cái.
Ngay sau đó, giọng lo lắng của Đường Cẩm vang lên bên trong: “A? Cục cưng, mẹ không cố ý đâu, đụng trúng chỗ nào rồi? Có đau lắm không?”
Đô Đô vẫn nức nở: “Hu hu hu… mẹ… có phải ba đến bắt con đi không? Con… con phải đến nhà Diệp gia rồi sao? Ba phát hiện con rồi phải làm sao đây? Con không muốn làm đứa trẻ không có mẹ đâu hu hu…”
“Người ta nói trẻ không có mẹ là đáng thương nhất đó, sẽ gặp phải mẹ kế độc ác, ngày nào cũng bị hành hạ, hu hu hu con không muốn đâu! Có mẹ kế là sẽ có bố dượng, rồi bố dượng sẽ dắt cả đàn em con của mẹ kế về nhà… bọn họ sẽ bắt nạt con, con sợ lắm hu hu hu…”
Diệp Phồn: “…”
Đứng ngoài cửa tủ, anh nghe thấy cuộc đối thoại hiếm thấy này giữa hai mẹ con, vừa choáng váng đến đơ người, vừa… giật mình nhận ra một điều.
Ba?
Mẹ?
Đứa trẻ này… chẳng lẽ là…
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu khiến Diệp Phồn toàn thân căng cứng. Anh không dám nghĩ tiếp, sợ rằng càng nghĩ càng không chịu nổi. Tim đập loạn, cả người bỗng trở nên bất an.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống ngay trước cửa tủ quần áo, đưa tay định mở cửa ra, nhưng lại khựng lại giữa chừng.
"Đường… Đường Cẩm…"
"Anh ra ngoài đi! Đi mau lên!" Giọng cô vang lên đầy cảnh giác: "Đô Đô là của tôi! Anh mà dám tranh, tôi sống chết với anh luôn!"
Diệp Phồn im lặng. Chưa kịp phản ứng gì thêm, trong tủ lại vang lên tiếng Đường Cẩm nghẹn ngào, lắp bắp như bị dồn đến đường cùng: "Tôi không nợ anh gì hết… tôi… tôi biết sáu năm trước không phải chuyện hay ho gì… nhưng lúc đó tôi chỉ… chỉ muốn ở bên anh một lần thôi… tôi biết rõ mình chẳng có cơ hội nào, nên mới… mới làm liều… chuyện này không thể trách tôi được!"
Cô càng nói càng kích động, nước mắt tuôn không kìm được.
"Nếu thật sự không cam tâm… thì… thì anh cứ ngủ lại tôi một lần nữa, coi như huề nhau, được không? Nhưng mà con… con là của tôi! Là ruột thịt duy nhất tôi có… tôi không cho phép anh giành nó với tôi! Đi đi! Đi khỏi đây ngay!"
Đường Cẩm co người trong tủ, ôm chặt Đô Đô đang khóc thút thít, cả người run rẩy.
Cô là trẻ mồ côi. Từ nhỏ đã không có ai quan tâm, không ai thương yêu. Là nhờ được Đường Dục giúp đỡ, cô mới có cơ hội học hành đàng hoàng, mới có thể sống được như người bình thường.
Cô quen Diệp Phồn cũng vì Đường Dục hy sinh, mấy anh em họ thay nhau chăm sóc em trai Đường Dục.
Cô lúc đó chỉ là bạn cùng chơi của Đường Lạc, kiêm luôn vai trò kiểu như bảo mẫu. Vậy mà lại bị người ta hiểu lầm là bạn gái của Đường Lạc.
Cô biết rõ, người anh thích không phải mình. Cô cũng hiểu, người kia… cô không thể nào so được.
Huynh đệ họ vì Đường Dục mà cực kỳ thương Đường Lạc. Nếu cô dám phản bội Đường Lạc, chắc chắn sẽ không có ai đứng về phía cô. Chứ đừng nói đến chuyện cô và Diệp Phồn ở bên nhau, chuyện đó hoàn toàn không thể.
Sau này Đường Lạc ghét cô, bắt đầu lên kế hoạch hãm hại. Cô biết, từ cái đêm đó trở đi, mình không còn cơ hội quay lại với thế giới của họ. Cũng chẳng thể nào gặp lại Diệp Phồn được nữa.
Đường Lạc đã muốn hại cô đến thế, cô cũng đã từng nổi giận, nhưng càng giận, lại càng không cam lòng. Càng nhớ anh, lại càng không dứt được. Cô nghĩ, nếu đời này chỉ được một lần bên anh, thì thà… thà mình cứ liều.
Thế nên, cô mới đem ly nước đó cho anh uống. Mới ở bên anh một đêm.
Nhưng cô thật sự không ngờ…chỉ một đêm thôi… mà lại có thai.
Đây là con trai của cô. Cuối cùng… cô cũng có một người thân ruột thịt trên đời này.
Cho dù có khó khăn đến mấy, cô cũng phải sinh nó ra. Dù phải gồng mình mạnh mẽ như một "nữ cường nhân", dù phải cật lực làm việc đến kiệt sức để nuôi con, cô vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng… chỉ duy nhất một điều, cô không dám đối mặt với Diệp gia.
Một phần là vì Diệp gia quá mạnh, quá quyền lực. Nhưng còn một phần khác… là nỗi sợ ăn sâu tận trong xương tủy, thứ sợ hãi khiến cô chẳng dám bén mảng đến gần bọn họ, nhất là Diệp Phồn.
Ngoài cửa tủ, Diệp Phồn nghe từng lời, máu trong người như đảo lộn.
Tim anh đập thình thịch, lòng bàn tay siết chặt nhưng vẫn cố giữ giọng nhẹ nhàng, gần như là thì thầm: "Đường… Đường Cẩm… em mở cửa ra được không? Anh… anh không cướp con với em đâu. Anh chỉ muốn biết…"
"Thằng bé… là con anh, đúng không?"