Cúp máy xong, Lục Hạo Đình đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra thành phố phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, trong lòng bỗng chốc rối bời, mãi không thể bình tĩnh lại được.
Bên kia, sau khi Cố Vân Tịch bàn bạc xong với Đường Cẩm và Trần Kính Nguyên, cô để hai người rời đi rồi bước tới chỗ Lục Hạo Đình, thấy anh đứng lặng bên cửa sổ thì nhẹ giọng hỏi: "Anh sao thế? Không vui à?"
Không khí xung quanh... rõ ràng là khác thường.
Lục Hạo Đình cúi đầu nhìn cô. Vừa rồi cô ngồi bên bàn cùng Đường Cẩm và Trần Kính Nguyên bàn chuyện, còn anh đứng khá xa bên này, giọng nói cũng không lớn nên Vân Tịch đương nhiên không nghe được cuộc trò chuyện đó.
Ánh mắt anh nhìn cô, chợt khiến anh nhớ đến, thân thế của Vân Tịch lại có nét tương đồng với Đường Dục.
Cô cũng không phải con ruột của An gia, mà là đứa trẻ bị bắt cóc mang đi từ nhỏ. Có lẽ... Vân Tịch cũng xuất thân từ một gia tộc danh giá bậc nhất, vốn là một cô công chúa được cưng chiều hết mực.
Chỉ tiếc là khi còn bé, lúc mà cô chưa có chút năng lực tự bảo vệ nào đã bị người ta bắt rời khỏi gia đình, phải chịu đựng biết bao tủi nhục...
Nếu cô gái này không gặp được anh... thì không biết sau này còn phải chịu bao nhiêu tổn thương nữa.
Lục Hạo Đình nhẹ nhàng đưa tay, ôm Cố Vân Tịch vào lòng.
"Tiểu nha đầu... cả đời này, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."
Cố Vân Tịch khẽ sững người, ngước lên nhìn anh: "Anh sao vậy?"
Lục Hạo Đình không nói nhiều, chỉ ôm cô chặt hơn: "Để anh ôm em thêm một lúc..."
…
Buổi chiều hôm đó, Cố Vân Tịch có lịch quay ngoại cảnh, ngoài ra còn một hoạt động thương mại với một nhãn hàng khác. Gần đây cô bận liên tục với đủ loại sự kiện, nhiều thương hiệu cũng tranh thủ hợp tác để tăng độ hot.
Hiện trường chật kín phóng viên. Rất nhiều người tò mò hỏi về chuyện bạn trai của Cố Vân Tịch. Dù sao tài khoản Weibo nọ vừa xuất hiện đã khiến cư dân mạng rần rần, quá nhiều người tò mò muốn biết sự thật. Thế nhưng... từ đầu đến cuối Cố Vân Tịch vẫn không hé lộ lấy nửa lời.
Phóng viên thì thích những nhân vật có thể tạo chủ đề nóng, kiểu người như Cố Vân Tịch - càng kín tiếng, càng không hợp ý họ. Vì thế, cũng kéo theo không ít ánh mắt khó chịu.
Để câu kéo lượng truy cập, nhiều kênh truyền thông bắt đầu tự ý định hướng dư luận, cố tình ám chỉ tài khoản Weibo kia là do Cố Vân Tịch tự tung ra, dùng chiêu trò xã hội để đánh bóng tên tuổi. Thực tế, người đó hoàn toàn không tồn tại.
Cứ như thế, vô hình trung lại càng khiến dư luận đổ dồn sự chú ý vào cô nhiều hơn...
Tất nhiên, kết quả kéo theo là câu chuyện này ngày càng bị bàn tán rầm rộ, mức độ ảnh hưởng đến Cố Vân Tịch cũng trở nên nghiêm trọng hơn từng ngày.
…
Cùng lúc đó, Lục Hạo Đình trở về nhà cũ của Lục gia.
Bà nội anh vừa ngủ trưa xong, đang dắt chó đi dạo ngoài vườn. Còn ông nội thì cũng ở nhà hôm nay, đang ngồi trong sân sau uống trà, trông tâm trạng vô cùng thư thái. Lục Hạo Đình bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh và rót cho ông một chén trà.
Ông nội liếc anh một cái rồi lại lim dim nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Hạo Đình cười nhẹ: "Ông dạo này sống thảnh thơi ghê ha."
"Ừm."
Ông nội tựa người trên ghế nằm, đong đưa nhè nhẹ, khẽ hừ một tiếng lười biếng, trông vô cùng thoải mái.
"Con thấy dạo này sức khỏe của ông tốt hơn hẳn đó. Tinh thần cũng phấn chấn hẳn ra. Cả bà nội nữa. Phương pháp chăm sóc sức khỏe của Vân Tịch đúng là có hiệu quả thật."
Vừa nhắc đến đây, khóe miệng ông nội cũng bất giác hiện lên nụ cười hài lòng.
Lúc mới nghe tin Lục Hạo Đình lén lút kết hôn với Cố Vân Tịch, ông giận lắm. Thằng nhóc này đúng là chẳng ra gì, chuyện trọng đại như cưới vợ mà cũng giấu nhẹm, không thèm nói một tiếng, tự ý quyết luôn. Không để ông nội nó vào mắt!
Điều khiến ông bực nhất là cảm giác bị bỏ rơi. Bao nhiêu năm ông cưng chiều, yêu thương nó, thế mà đến lúc lấy vợ cũng chẳng hỏi ý ông một câu. Ông thấy mình chẳng còn chút giá trị nào trong lòng thằng cháu, lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề.
Nhưng giờ thì khác. Càng nhìn Cố Vân Tịch, ông càng thấy ưng bụng. Phải công nhận, cháu trai ông đúng là có mắt nhìn người.
Dĩ nhiên, mấy lời đó… ông không đời nào chịu thừa nhận trước mặt Lục Hạo Đình.
Cố Vân Tịch học ngành y. Từ ngày cô về Lục gia, bữa ăn trong nhà cũng thay đổi hẳn, thường xuyên có thêm các món bổ dưỡng kết hợp với dược liệu. Đặc biệt là ông với bà nhà, được cô chăm chút kỹ lưỡng, ăn uống điều độ, tinh tế. Dạo gần đây, ông cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, người cũng như trẻ lại.
Ông cụ Lục khẽ mở mắt liếc nhìn cháu trai một cái, rồi lại lim dim nhắm mắt, không nói gì.
Lục Hạo Đình chỉ biết cười khẽ.
Sao dạo này ông nội cứ như càng sống càng giống trẻ con ấy nhỉ?
"Ông nội, lúc nãy trên đường tới đây, con có ghé qua thăm nhà thủ trưởng Vinh một chút. Dạo này cả nhà ông ấy cũng đang ở nhà chúng ta một thời gian. Chân của Vinh Uy đã hồi phục khá nhiều, đứa bé cũng khỏi bệnh rồi. Ngay cả thủ trưởng Vinh, trông cũng trẻ ra rõ rệt."
"Nghe nói là ông nhờ Vân Tịch chuẩn bị mấy món dược thiện cho thủ trưởng Vinh dùng mỗi ngày, dưỡng thể từ từ nên mới hồi phục tốt như vậy, có đúng không?"
"Muốn nói gì? Nói nhanh lên!" Ông nội hỏi thẳng.
Lục Hạo Đình bật cười: "Ông nội à, con nghĩ là… Vân Tịch đúng là giỏi thật! Ông xem, trong quân đội ngày trước có biết bao nhiêu vị thủ trưởng cùng thời với ông, giờ sức khỏe đều không tốt. Hồi trẻ mọi người cống hiến cả cuộc đời cho Tổ quốc, về già chẳng lẽ không được sống khỏe mạnh, an nhàn một chút sao?"
"Nếu thân thể không khỏe thì sao mà an hưởng tuổi già? Hay là… con đưa Vân Tịch tới xem sức khỏe cho mấy vị thủ trưởng kia thử nhé?"
Nghe vậy, ông nội lập tức mở mắt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Lục Hạo Đình: "Con đang tính làm gì?"
Lục Hạo Đình khẽ gãi mũi, cười trừ:
"Con đâu có tính gì đâu. Chỉ là thấy mấy vị thủ trưởng già rồi, sức khỏe yếu, cuộc sống khó khăn thật… nên nghĩ là…"
"Thân phận của con, chẳng lẽ con không tự biết sao? Chuyện kiểu này, dù con có xuất phát từ tấm lòng thật, nhưng nếu để người ngoài biết, vẫn không có lợi gì cho con cả. Người ta sẽ nói con nịnh bợ, dùng chuyện này để leo lên, để mở rộng quan hệ, kéo bè kéo cánh… Con hiểu không?"
Giọng ông cụ Lục khi nói không mấy dễ chịu, trong lòng cũng thấy khó hiểu: thằng cháu thông minh lanh lợi như vậy, sao tự dưng lại nói ra mấy chuyện kiểu này?
Với địa vị hiện tại của của Lục gia, điều quan trọng nhất là sự ổn định, chứ không phải liều lĩnh tiến lên hay vươn cao bằng mọi giá. Tình hình bây giờ đã đủ để đảm bảo cho tất cả con cháu trong nhà phát triển một cách vững vàng, yên ổn. Việc cố tình nổi bật quá mức chưa chắc đã mang lại điều gì tốt đẹp.
Với ông, trạng thái hiện tại của gia đình đã là quá ổn. Chỉ cần giữ được sự bình yên, cuộc sống của mọi người không xáo trộn, vậy là đủ. Ông không ép cháu chắt mình phải xuất chúng hơn người, cũng không mong muốn đưa Lục gia leo lên nấc thang danh vọng nào nữa. Ổn định là quan trọng nhất, cứ bình yên mà sống là được.
Còn kiểu gia đình như Tịch gia ấy à… ông chẳng ưa gì!