Lục Hạo Đình biết rõ ông nội mình chắc chắn sẽ phản đối.
Lục gia hiện tại đang rất được chú ý. Dù anh có làm gì đi nữa, cũng sẽ bị đặt dưới kính hiển vi mà bị soi mói. Nhất là bên phía Tịch gia, đám người đó thế nào cũng vin vào cớ này để dựng chuyện bôi nhọ.
Anh không muốn rước lấy những rắc rối không đáng có, nhưng chuyện của Đường gia, nhất định phải giải quyết cho rõ ràng.
Lục Hạo Đình chậm rãi nói: "Ông nội, con nói thật, người con muốn gặp là thủ trưởng Đường. Năm xưa, ông ấy chính là cấp trên của ông. Tuổi ông ấy còn lớn hơn cả ông nữa, mà dạo gần đây sức khỏe không được tốt. Đường gia cũng đã trải qua nhiều sóng gió, không dễ dàng gì. Con muốn đưa Vân Tịch đến thăm ông ấy một chuyến, xem có thể giúp đỡ gì không."
Vừa nhắc đến Đường gia, trong lòng ông nội chợt trầm xuống, đau nhói một chút.
Lục Hạo Đình nói tiếp: "Hôm con trở lại đơn vị quân khu phía Bắc, điều đầu tiên là đến thăm Đường gia. Dù mình không có ý gì khác, người ta cũng không dễ tin. Con biết ông luôn đặt nặng gia phong* và danh tiếng Lục gia, vì vậy… lần này con mới muốn mời ông đích thân ra mặt."
*Gia phong là nề nếp, quy tắc và truyền thống riêng của một gia đình, thường do thế hệ trước đặt ra để rèn dạy con cháu sống đúng đạo lý, lễ nghĩa.
"Thủ trưởng Đường từng là cấp trên của ông, giờ sức khỏe yếu, ông tới thăm một chút thì có gì là sai? Vân Tịch là cháu dâu của ông, lại học y, để cô ấy khám qua cho thủ trưởng, coi như là một sự quan tâm nhỏ, cũng chẳng ai nói gì được."
"Quan trọng nhất là, một người từng có công lớn, đức cao vọng trọng như thủ trưởng Đường, chẳng lẽ chỉ vì sợ thiên hạ bàn tán, mà ông đành lòng làm ngơ, mặc kệ ông ấy sao?"
Lục lão gia nghe vậy thì im lặng, nhất thời không nói được gì.
Đường gia đã sống ẩn dật nhiều năm, dù thủ trưởng Đường đã nghỉ hưu nhưng uy tín của ông vẫn còn nguyên.
Tổng tư lệnh Đường luôn ở trong quân đội, thủ trưởng Đường thương con nên chuyển đến sống cùng, mấy năm qua hai cha con họ luôn ở cạnh nhau. Điều đó khiến người ta vừa kính trọng, lại vừa thấy xót xa.
Đường gia vốn dĩ nên hưng thịnh, rạng rỡ, thế mà cuối cùng lại thành ra như bây giờ. Thật ra, bất kể là thủ trưởng Đường hay tổng tư lệnh Đường Vệ Quốc, sức khỏe cả hai đều không ổn.
Tuổi trẻ dốc hết sức mình vì quân đội, về già khó tránh khỏi bệnh tật đầy người. Rất nhiều người lính lão thành từng cống hiến cả đời trong quân ngũ cũng đều như vậy cả.
Nghĩ tới thủ trưởng Đường, trong lòng ông nội Lục cũng nặng trĩu, buồn không nói thành lời.
"Không phải là ông không muốn giúp." Ông cụ thở dài. "Mà là... con bé Vân Tịch, liệu có làm được thật không? Phương pháp của nó đúng là khiến ông với bà con thấy khỏe hơn nhiều, tinh thần cũng tốt lên rõ rệt. Nhưng suy cho cùng, ông bà vốn đã có nền tảng sức khỏe không tệ, lại còn trẻ hơn… Thủ trưởng Đường thì đã ngoài chín mươi, cả đời gồng mình vì công việc, tâm trí và thể lực đều quá sức hao mòn. Vân Tịch tuổi còn trẻ, kinh nghiệm lại chưa nhiều… con bảo nó chữa thì ông lo lắm."
Lục Hạo Đình liền đáp: "Ông yên tâm. Những tiền bối trong quân đội, ai cũng rất quan tâm chuyện này. Khi thấy Vân Tịch chăm sóc cho ông bà mà hiệu quả rõ rệt như vậy, con mới hỏi thử, thì cô ấy nói mình có học qua nhiều phương pháp điều dưỡng. Chỉ cần dùng tâm, thật sự có thể tạo ra khác biệt."
"Ông ơi, những vị tiền bối ấy… đối với đất nước, họ là tài sản quý giá. Mất đi một người, là mất đi một phần lịch sử, một phần sức mạnh. Họ đã cống hiến cả thanh xuân, cả cuộc đời cho quân đội. Nếu bây giờ có thể giúp họ sống khỏe hơn, thoải mái hơn… thì con thật lòng muốn làm."
Ông nội Lục trừng mắt: "Con tưởng ông không muốn chắc?"
Lục Hạo Đình cười nhẹ: "Vậy thì… ông giúp con liên lạc thử thủ trưởng Đường đi? Cả tổng tư lệnh nữa, ông ấy chắc cũng hơn sáu mươi rồi?"
Đường Vệ Quốc năm nay sáu mươi hai tuổi, cũng có thể xem là một ông già rồi. Cả nhà Đường gia giờ chỉ còn hai cha con sống cùng nhau…
Ông cụ Lục vừa nghĩ đến đã thấy xót xa trong lòng. Hơn nữa, đó lại còn là cấp trên cũ của mình. Nếu như Cố Vân Tịch thật sự có năng lực ấy, ông đương nhiên sẽ không bỏ mặc người đã từng là thủ trưởng của mình.
“Thôi được, con đã nói thế rồi… Ông sẽ đích thân đến Đường gia một chuyến. Con bảo Vân Tịch chuẩn bị trước đi. Thủ trưởng tuổi cao sức yếu, đừng để con bé tùy tiện ra tay, đây không phải chuyện đùa đâu.”
Lục Hạo Đình thở phào nhẹ nhõm: “Con hiểu rồi. Con chờ tin từ ông.”
…
Ông cụ Lục đã quyết định thì hành động rất nhanh. Ngay trong ngày, ông liền liên hệ với bên Đường gia. Nhưng điều ông không ngờ tới là Đường Vệ Quốc lại tỏ ra không mấy nhiệt tình. Trái lại, thủ trưởng Đường thì lập tức đồng ý.
Thậm chí Đường Vệ Quốc còn nói: nếu thật sự có thể thì chỉ cần để Cố Vân Tịch xem cho cha ông là được, còn bản thân ông thì không cần.
“Lão… thủ trưởng…”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn, già nua và đầy mệt mỏi. Vừa nghe đã cảm nhận được người đó không còn nhiều sinh lực.
“Vệ Quốc không đồng ý sao?”
Ông cụ Lục nói thẳng: “Không. Nó không hào hứng lắm, chỉ bảo tôi cho cháu gái đến xem cho bác thôi, còn nó thì không cần.”
Bên kia im lặng một hồi, rồi chỉ nghe thấy một tiếng thở dài!
“Tôi biết mà. Nó sẽ từ chối.”
Giọng nói ấy, mang theo nỗi đau đớn và bất lực không giấu nổi. Ông cụ Lục nghe mà trong lòng cũng cảm thấy chua xót vô cùng.
“Lão thủ trưởng…”
“Thôi, đừng an ủi tôi nữa. Chúng ta đều hiểu cả. Nếu con bé đó không có chút bản lĩnh nào, cậu cũng sẽ chẳng giới thiệu đến tôi làm gì. Cứ để nó đến đi! Tôi còn chưa chết đâu. Nếu nó có thể giúp tôi sống thêm vài năm nữa… tôi… tôi thật sự mang ơn.”
Ông cụ Lục cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng: “Lão thủ trưởng, ngài đừng nói vậy. Nó là hậu bối, hiếu kính với ngài là điều nên làm. Để tôi đưa nó tới. Ngài rảnh lúc nào?”
“Ngày mai đi! Cứ đến thẳng là được.”
“Được! Ngày mai gặp.”
…
Cúp máy xong, ông cụ Lục ngồi thừ trên ghế, trong đầu lại trôi về những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Càng nghĩ, ông càng thở dài cảm thán.
Câu nói của lão thủ trưởng "Tôi còn chưa chết được" nghe xong khiến ông nghèn nghẹn nơi ngực.
Bởi ông hiểu rõ, vì sao người ấy lại nói như vậy.
Chỉ khi ông cụ còn sống, Đường Vệ Quốc mới còn lý do để tiếp tục gắng gượng. Chỉ khi ông cụ chưa ngã xuống, thì người con kia mới còn động lực sống. Anh ta muốn chăm sóc cha, nên bắt buộc phải sống tiếp.
Hai cha con đó, kỳ thực đang cùng nhau gánh vác tất cả. Một người sụp đổ... người còn lại e rằng cũng không trụ nổi.
…
Tối muộn, khi Cố Vân Tịch biết chuyện, thì ông cụ Đường bên kia đã vô cùng tích cực phối hợp. Ông cụ lập tức gửi toàn bộ hồ sơ bệnh án những năm gần đây về Lục gia. Chính Lục Hạo Đình đích thân mang về Tĩnh Thủy Loan cho cô xem.
"Là của Đường gia? Anh nói Đường Dục rất có thể là người của Đường gia?"
Cố Vân Tịch nghe xong, thần sắc chợt lạnh đi, ánh mắt sắc lại.
Lục Hạo Đình không giấu cô điều gì, kể lại toàn bộ những gì mình biết.
Nghe xong, Cố Vân Tịch siết chặt tay, khóe môi khẽ nhếch lên lạnh lùng.
Nếu thật sự là như vậy... Tô Tĩnh kia chết cũng không có gì đáng tiếc.