Cố Vân Tịch nhìn cậu nhóc, trong lòng cảm thấy buồn cười, đứa trẻ này... thật sự quá chín chắn so với tuổi rồi!
Đường Phong nghiêm túc nói: “Đường gia hiện tại không có người thừa kế, giờ bọn họ muốn nhận em về, vậy chẳng phải em chính là người kế thừa Đường gia sao? Chị có ơn với em, Đường gia chắc chắn sẽ cảm kích chị.”
“Đường gia lợi hại như thế, vừa hay có thể dựa vào làm chỗ dựa cho chị! Lục gia thì địa vị cao, nhưng chị lại không có bối cảnh gì rõ ràng, sau này dù có gả vào, cũng chưa chắc không bị người ta ức hiếp. Em làm chỗ dựa cho chị, không tốt hơn sao?”
Nói rồi, Đường Phong bước đến trước mặt Cố Vân Tịch, chân thành nhìn cô, nói tiếp: “Chị Cố, từ lúc đến đế đô, người duy nhất em thật sự tin tưởng chính là chị. Thân phận của em rất nhạy cảm, xung quanh đều là nguy hiểm. Khi đó, ngay cả chú Lục em cũng không dám hoàn toàn tin tưởng, sợ người lớn sẽ xem em chỉ là một đứa con nít, không thèm nghe lời em nói.”
“Còn nữa, là vì mẹ em... Mẹ từng nói với em, thân phận của bà trong mắt những người sống trong đại viện này là thứ không thể để lộ. Năm đó cũng vì thân phận đó, mẹ và ba mới không thể ở bên nhau, gian nan trắc trở như vậy. Bà còn từng lo nếu chú Lục biết thân phận của bà, sẽ ảnh hưởng đến em.”
“Còn có Đường Lạc, và cả Đường gia kia nữa. Qua bao nhiêu năm như thế, mẹ cũng không dám chắc chú Lục sẽ nhìn bọn họ thế nào. Nhỡ đâu Đường Lạc và chú Lục đã quen biết nhiều năm, có lợi ích ràng buộc, nếu chú Lục không tin em, mà Đường Lạc thật sự muốn giết em thì sao bây giờ?”
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tịch, trong mắt lộ ra vẻ kiên định lẫn nghiêm túc:
“Chị Cố, chị đừng nghĩ em quá đa nghi, cũng đừng trách em nghĩ xấu cho chú Lục. Đây đều là những điều mẹ em đã từng dặn em. Bà biết thân phận của mình không tốt, cảm giác được con đường phía trước rất mịt mờ, có thể cả đời cũng không thoát khỏi được... thậm chí có thể sẽ chết.”
“Cho nên, bà mới cân nhắc mọi khả năng cho em. Đây là một người mẹ không còn tự tin vào chính mình, đến bước đường cùng vẫn muốn dành cho con mình một tia hy vọng sống sót.”
Cố Vân Tịch nghe đến đây, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi chua xót.
Bởi vì cô bỗng nhiên rất hiểu được cảm giác của mẹ Đường Phong.
Cảm giác đó… thật ra rất giống với những gì cô từng trải qua ở kiếp trước, khi phải đối mặt với Lục Hạo Đình: tâm lý tự ti, luôn sợ mình không xứng đáng.
Đường Dục là một người đàn ông rất ưu tú, chính trực và rực rỡ như ánh mặt trời. Anh là anh hùng, là quân nhân, là hình ảnh tiêu biểu cho sự chính nghĩa và kiên cường.
Còn mẹ Đường Phong… thì hoàn toàn trái ngược. Thân phận của chị ấy không thể để lộ, từng làm qua rất nhiều chuyện không thể gọi là quang minh. Dù là bất đắc dĩ, dù chỉ là để sinh tồn, thì sai vẫn là sai. Chị ấy thật sự đã làm những điều sai trái.
Chỉ vì không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nên khi được người như Đường Dục yêu thương, trong lòng chị ấy chắc chắn sẽ mang theo cảm giác tội lỗi. Chắc chắn có những lúc chị từng nghĩ: "Mình không xứng với anh ấy."
Chính cái sự tự ti đó, sẽ khiến người ta luôn cảnh giác, luôn lo sợ. Sợ rằng cả Lục Hạo Đình hay những người xung quanh biết được, thì sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác. Mà một khi đã như vậy… thì liệu Đường Phong có còn được đối xử công bằng?
Đường Dục đã mất nhiều năm rồi, nhưng người mẹ này vẫn phải sống trong bóng tối, sinh ra một đứa con trai cho anh, để lại cho cậu bé đó đầy rẫy phiền phức.
Nếu như Đường Lạc thật sự xuất sắc, thật sự có thể nắm giữ tài sản, mở rộng sản nghiệp của Lục Hạo Đình, thì anh ta chắc chắn có giá trị hơn đối với Lục Hạo Đình. Vậy thì, mẹ Đường Phong có lý do gì để tin Lục Hạo Đình sẽ vì một đứa bé như Đường Phong mà nghi ngờ Đường Lạc?
Hoặc nói cách khác, khi phải chọn lựa giữa Đường Lạc và Đường Phong, liệu Lục Hạo Đình có chọn Đường Phong không?
Khi một người mẹ nhìn đứa con nhỏ của mình trong lúc tuyệt vọng, thì chắc chắn sẽ nghĩ đến tất cả những kết cục xấu nhất.
Cố Vân Tịch kéo Đường Phong vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Đều là chuyện đã qua rồi, tất cả đã qua rồi. Sau này, em không cần phải sống như những ngày lang bạt đó nữa, không phải lúc nào cũng cẩn thận từng chút một."
"Em yên tâm, chú Lục, chú Diệp Phồn và chú Lưu đều giống như ba em vậy. Họ là những người đáng tin cậy nhất. Dù em còn nhỏ, dù ba em đã qua đời lâu rồi, em vẫn là con trai duy nhất của anh ấy. Chúng ta sẽ luôn bảo vệ em, biết chưa?"
Đường Phong tựa vào ngực Cố Vân Tịch: "Lúc đầu, em rất sợ hãi, không dám nói ra điều gì. Nhưng mà, chị Cố thì khác. Chị luôn tin tưởng em, không cần em phải nói nhiều chị đã hiểu em đang nghĩ gì. Chị luôn đứng về phía em. Chị Cố, sau này chúng ta sẽ luôn như vậy, có được không?"
Cố Vân Tịch không ngờ rằng, đứa nhỏ này lại có thể nói những lời chân thành như vậy!
Thật ra, cô cũng không làm gì quá đặc biệt, chỉ đơn giản là tin Đường Phong mà thôi.
Cố Vân Tịch không thể ngờ rằng một đứa trẻ mới bảy tuổi, từng trải qua quá nhiều đau khổ, lại có thể hiểu chuyện đến vậy. Dù còn nhỏ, Đường Phong vẫn có thể cảm nhận được những tháng ngày bất an mà mẹ cậu đã phải chịu đựng khi hai mẹ con chạy trốn. Cảm giác bất lực, sợ hãi đó vẫn ám ảnh trong lòng cậu.
Sau này, khi rơi vào tay Lâm Hiểu Phỉ, Đường Phong lại càng sống trong sự cảnh giác, mỗi ngày đều căng thẳng, lo sợ. Cậu từng nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có mẹ mới thực sự tin tưởng và bảo vệ cậu. Nhưng rồi khi gặp Cố Vân Tịch, cậu bé mới nhận ra rằng không phải chỉ có một mình mẹ mới có thể cho cậu cảm giác an toàn.
Cố Vân Tịch thực ra cũng không làm gì quá đặc biệt, nhưng đối với một đứa trẻ luôn sống trong lo âu, khi tinh thần cậu lúc nào cũng căng thẳng, cảm giác an toàn mà cô mang đến quý giá biết bao. Từ lúc đó, Đường Phong luôn cảm thấy, đi theo Cố Vân Tịch chính là an toàn nhất.
Đường Phong nắm tay Cố Vân Tịch, nghiêm túc nói: "Chị Cố, em nói thật đấy. Giờ ông cố và ông nội rất quý mến em, ông cố Lục cũng luôn kính trọng ông cố em. Nếu Đường gia là hậu thuẫn của chị, thì Lục gia sẽ không dám bắt nạt chị nữa."
"Người không có gia thế và bối cảnh như chị, dù chú Lục có yêu chị, thì khi chị gả vào Lục gia, tiếp xúc với những người trong đó, họ cũng sẽ coi thường chị và bắt nạt chị. Nhưng nếu có Đường gia hẫu thuẫn, mọi thứ sẽ khác. Đó là môn đăng hộ đối, không đúng… là chị gả cho chú Lục.”
Cố Vân Tịch nghe xong, ngẩn người, không khỏi ngạc nhiên.
Đường Phong mới chỉ là một đứa trẻ, sao lại có thể hiểu sâu sắc về những mối quan hệ phức tạp này như vậy?
Cô tự hỏi, mẹ của cậu bé thế nào vậy?