Đường Phong nghiêm túc nói: “Từ giờ em Đường gia rồi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời để ông cố và ông nội thích em hơn. Sau đó em sẽ ở bên cạnh chị. Em sẽ để Đường gia chấp nhận chị như người trong nhà. Chúng ta là người một nhà có được không?”
Cố Vân Tịch: “...”
Nếu bảo không cảm động thì thật sự là nói dối. Đây là lần đầu tiên, ngoài Lục Hạo Đình ra, có người đối xử với cô tốt đến mức khiến tim cô run lên như vậy.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, con trai của Đường Dục lại thân thiết với cô hơn cả Lục Hạo Đình.
Chẳng lẽ… chỉ vì cô giống cậu bé sao? Ngay từ đầu đã không tin tưởng Đường Lạc, cũng nhìn thấy rõ người đó là kẻ thù sao?
Phụt…
Nghĩ tới đây, Cố Vân Tịch bỗng thấy buồn cười. Nếu như Đường Lạc biết chuyện này, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì?
Cô khẽ cúi người, hôn một cái thật nhẹ lên trán Đường Phong, giọng đầy trìu mến:
“Tiểu Phong, thật không ngờ em lại tốt với chị như vậy. Chị rất cảm động. Chị vốn không có người thân bên cạnh, nếu em đã nói vậy rồi, thì từ nay chị sẽ xem em như con ruột mà nuôi dạy. Chúng ta là người một nhà, nhé?”
“Dạ được ạ!” Đường Phong gật đầu đầy vui vẻ.
“Nhưng mà…” Cố Vân Tịch dịu dàng dặn: “Em không cần phải cố tình lấy lòng ông cố và ông nội. Họ là người thân ruột thịt, có máu mủ với em, họ thương em thật lòng. Em cũng nên đối xử với họ như người nhà bình thường, chân thành và tự nhiên, hiểu chưa?”
Đường Phong nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi! Em nhất định sẽ làm một đứa trẻ ngoan… Chỉ là… em thật sự rất muốn báo đáp chị.”
Cố Vân Tịch bật cười, đưa tay xoa đầu cậu nhóc đáng yêu, đứa nhỏ này… thật khiến người ta không thể không thương!
“Được rồi, quần áo của em, chị đã để sẵn trong tủ rồi, cần gì thì phải nói với chị biết nhé. Chị Cố không có gì nhiều, chỉ có tiền là không thiếu, muốn gì chị cũng mua được hết, hiểu chưa? Bây giờ tranh thủ đi ngủ sớm nào!”
Đường Phong cười tít mắt, lăn một vòng lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Cố Vân Tịch đứng nhìn cậu bé nằm ngay ngắn trên giường, lúc tắt đèn rồi rời đi, tim vẫn còn âm ấm.
Không ngờ, cô lại thật sự… nhặt được một đứa con trai!
…
Khi quay lại phòng ngủ, Lục Hạo Đình đã tắm xong, đang tựa đầu giường đọc sách. Người đàn ông với vóc dáng cao lớn, khoác trên người bộ đồ ngủ xanh đậm, nửa nằm nửa ngồi, tay cầm một quyển sách. Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu lên.
Thực ra, ban nãy anh cũng muốn đến trò chuyện dỗ Đường Phong ngủ, nhưng nhóc con kia lại không chịu để anh dỗ, còn đuổi anh về nghỉ sớm, chỉ muốn ở bên Cố Vân Tịch.
Không còn cách nào khác, anh đành quay lại phòng trước.
Cố Vân Tịch nhẹ nhàng nói: “Ngủ rồi, rất ngoan, chẳng cần phải lo lắng gì cả.”
Lục Hạo Đình khẽ thở dài. Một đứa trẻ vừa thông minh, vừa hiểu chuyện, lại đáng yêu như vậy… Nếu Đường Dục còn sống, chắc hẳn sẽ vui đến phát điên mất. Đáng tiếc...
“Cũng muộn rồi, em đi tắm rồi ngủ sớm đi. Đừng thức khuya nữa.”
“Biết rồi mà~” Cô cười đáp, giọng nhẹ nhàng như làn gió đêm.
…
Cố Vân Tịch bước vào phòng tắm, còn Lục Hạo Đình vẫn ngồi im trên giường, ánh mắt sâu thẳm, trong đầu không ngừng tua lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nhất là những lời Đường Vệ Quốc nói… có liên quan đến người phụ nữ tên Cố Băng Nhan kia…
Chẳng bao lâu sau, Cố Vân Tịch tắm xong bước ra. Cô quên mang theo áo ngủ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người. Làn da trắng mịn vì hơi nước nóng mà ửng hồng, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Mái tóc chưa kịp sấy, xõa dài đến tận eo, đen mượt như thác đổ. Cô dùng khăn mặt lau qua người rồi leo lên giường.
“Anh làm sao vậy? Trông như đang suy nghĩ gì đó?” Cô vừa lau tóc vừa hỏi.
Lục Hạo Đình nhìn cô, ánh mắt sâu như hồ nước ban đêm: “Em mặc thế này… là đang dụ dỗ anh à?”
Cố Vân Tịch ngẩn người, cúi xuống nhìn lại mình, liền bĩu môi: “Em chỉ quên lấy đồ thôi mà! Trong nhà mình còn khách sáo làm gì? Em vào luôn chứ nghĩ gì đâu.”
Nói rồi cô hừ nhẹ: “Hơn nữa… vợ chồng già rồi, còn dụ dỗ gì nữa chứ?”
Cô lườm anh một cái, tiện tay đặt khăn mặt qua một bên, rồi lấy lọ kem dưỡng ở đầu giường, bắt đầu thoa lên da.
Lục Hạo Đình nhìn đôi tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng xoa kem lên làn da trắng mịn, bất giác cổ họng khô khốc, giọng trầm xuống: “Vốn định nói với em vài chuyện… bây giờ, anh chẳng có tâm trạng nữa.”
Cố Vân Tịch liếc anh, khẽ đẩy vai: “Nói mau đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì cơ?”
“Liên quan đến Cố Băng Nhan.”
Lục Hạo Đình khẽ nhướng mày: “Em cũng muốn nói về bà ta?”
Cố Vân Tịch ngẩn ra một chút, rồi gật đầu: “Ừ. Còn anh, định nói gì?”
“Cũng là về Cố Băng Nhan.” Giọng Lục Hạo Đình trầm hẳn: “Những gì Đường Vệ Quốc nói hôm nay, đều là những thông tin rất quan trọng với chúng ta.”
Cố Vân Tịch mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Nếu như giả thiết Cố Băng Nhan thật sự là người phụ nữ mà em từng gặp, vậy thì khuôn mặt kia của bà ta nhất định có vấn đề.”
“Kiếp trước, khi em gặp bà ta, gương mặt đó gần như hoàn hảo, không chút khuyết điểm, còn giống em đến bảy phần. Thế mà bà ta từng bị hủy dung… Điều đó chỉ có thể chứng minh một điều: Bà ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ. Còn việc trước khi chỉnh sửa đã giống em đến vậy… có hai khả năng.”
“Một là, bà ta vốn dĩ đã có khuôn mặt ấy… nghĩa là có thể là mẹ ruột của em, hoặc là chị em với mẹ ruột em.”
“Hai là, bà ta đã sửa mặt để giống với mẹ em, rồi sau này bị hủy dung, lại tiếp tục chỉnh sửa, cuối cùng mới trở thành dáng vẻ mà em từng thấy.”
“Tóm lại, ít nhất bà ta cũng từng quen biết với mẹ em… mà mối quan hệ đó không đơn giản, có khả năng còn có thù oán.”
“Ngoài ra, người phụ nữ này rất giỏi dùng độc, y thuật cao siêu, theo lời Đường Vệ Quốc thì khuôn mặt bà ta không thể hồi phục, điều đó lại càng chứng minh rằng, bản lĩnh của bà ta giống như em, đều sở hữu năng lực vượt xa người bình thường. Rất có thể… bà ta đến từ quốc gia thần bí kia!”
Lục Hạo Đình bất chợt siết chặt tay cô, giọng nói có phần lo lắng: “Nơi đó cách đây rất xa… thật sự rất xa. Một khi đã đi rồi, muốn trở về cũng không dễ. Vân Tịch…”
“Em sẽ không đi đâu!”
Chưa để anh nói hết, Cố Vân Tịch đã chủ động cắt ngang.
Cô hiểu rõ, trong cơ thể mình còn tồn tại một hệ thống sinh học vô cùng tiên tiến, một thứ như được tách ra từ khoa học kỹ thuật siêu việt, đã được cấy ghép vào não cô từ nhỏ. Với thứ như vậy trong người, thân thế của cô chắc chắn không đơn giản.
Nếu cô thật sự là con gái của một thế lực lớn nào đó, đến lúc sự thật được phơi bày… liệu người nhà ấy có chấp nhận cô gả cho Lục Hạo Đình không?
Nhất là khi… trên người cô còn mang theo một bảo vật quý giá đến thế.