Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 791: Chương 791




Cô vẫn nhớ rõ lời Cố Tiểu Bạch từng nói, thứ đang tồn tại trong cơ thể cô là một báu vật vô cùng quý giá bên thế giới kia. Đó là thứ không một gia tộc nào muốn để thất lạc, huống chi lại rơi vào tay người ngoài.

Nhưng Lục Hạo Đình lo lắng không chỉ có vậy. Anh nhìn cô, giọng nói mang theo nỗi bất an sâu kín: “Điều khiến anh lo nhất… không phải chỉ là thân phận thật sự của em, mà là thứ đó có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho em.”

“Em có thể là người của gia tộc kia, nhưng chưa chắc họ thật sự muốn em có được thứ đó. Vì sao nhất định lại phải cấy nó vào người em? Nếu như em chỉ là người ‘phù hợp’, thì một khi họ phát hiện ra, chắc chắn sẽ tìm mọi cách đưa em về, bắt em phục tùng bọn họ. Khi ấy, liệu em có còn được tự do không?”

Đây mới là điều Lục Hạo Đình lo lắng nhất.

Lục Hạo Đình kéo cô vào lòng, ôm thật chặt như thể sợ cô sẽ biến mất.

“Anh chỉ sợ… nếu sau này kẻ địch quá mạnh, anh không thể bảo vệ được em thì sao? Vân Tịch, em phải hứa với anh, dù tương lai có chuyện gì xảy ra, cho dù có ai đó dùng tính mạng anh để uy hiếp, em cũng không được đi. Tuyệt đối không được.”

Cố Vân Tịch vòng tay ôm lấy cổ anh, ngước nhìn gương mặt điển trai trước mắt, lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Cô nhớ lại kiếp trước, nhớ lại tất cả những gì đã từng trải qua cùng anh. Nhớ cả những tháng ngày chỉ dám âm thầm đứng từ xa nhìn anh, không đủ dũng khí tiến lại gần.

Giọng cô dịu dàng: “Anh Hạo Đình, em không nỡ rời xa anh đâu. Nếu bọn họ thật sự muốn bắt em đi, vậy thì… em sẽ lén nhét anh vào trong hệ thống, mang anh đi cùng luôn, hì hì ha ha!”

Lục Hạo Đình: “…”

Tâm trạng còn đang căng như dây đàn, bị một câu nói đùa của cô chọc thủng. Anh bật cười bất đắc dĩ, đưa tay khẽ gõ nhẹ lên trán cô: “Đến lúc nào rồi mà em còn đùa được à?”

Cố Vân Tịch cười tít mắt nhìn Lục Hạo Đình, đầu hơi nghiêng nghiêng, vẻ mặt đầy thích thú như đang ngắm một món bảo vật quý giá.

Lục Hạo Đình cau mày: “Nhìn cái gì mà nhìn anh bằng ánh mắt đó hả?”

Cô cười khúc khích: “Anh Hạo Đình, sao anh biết chắc là bên kia sẽ không đồng ý cho em gả cho anh?”

Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô.

Cố Vân Tịch nháy mắt tinh nghịch: “Biết đâu người ta lại vừa ý anh lắm ấy chứ, còn hận không thể mang anh về làm rể quý nhà họ thì sao?”

Lục Hạo Đình: “…”

“Chồng của em vừa thông minh, vừa tài giỏi, đẹp trai ngời ngời, lại còn dịu dàng ấm áp, quan tâm vợ từng chút một. Có tiền, có thế, có nhan sắc, có tâm, mấy điểm tốt như thế gom lại một người, bên kia có đốt đèn đi tìm cũng chẳng ra được ai đâu!”

Lục Hạo Đình: “…”

Anh liếc cô một cái. Biết rõ cô đang cố tình nịnh nọt dỗ anh vui, nhưng không hiểu sao, nghe xong vẫn thấy… sướng tai thật đấy!

Thấy Lục Hạo Đình vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thế, Cố Vân Tịch càng cười ngọt ngào hơn, vòng tay ôm cổ anh, làm nũng: “Sao thế? Chẳng lẽ em nói sai à? Anh đừng lúc nào cũng nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy chứ, nghĩ thoáng ra một chút đi!”

“Anh thử nghĩ mà xem! Em có thứ này trong người, rõ ràng chứng minh thân phận em không tầm thường, chắc chắn là con gái nhà quyền thế nào đó. Ừm… một món bảo vật quý giá đến vậy mà người ta sẵn sàng đặt vào người em, thì chỉ có thể là vì quá thương yêu em thôi, đúng không?”

“Em còn nhỏ xíu như vậy mà họ đã tin tưởng giao cho, chứng tỏ họ nhất định rất yêu thương em. Mà đã thương em như thế, sau này khi tìm được rồi, họ chắc chắn sẽ bảo vệ em, chứ không thể nào làm hại em được.”

“Nếu lúc em bị bắt nạt, họ không thể xuất hiện kịp thời bảo vệ em, nhưng anh thì luôn ở bên cạnh em, luôn là người đứng ra che chở cho em. Vậy thì khi biết chuyện, họ chỉ có thể biết ơn anh thôi, đúng không nè?”

Lục Hạo Đình: “…”

Bị kiểu lý lẽ nửa thật nửa đùa của Cố Vân Tịch làm cho bật cười, tâm trạng của Lục Hạo Đình cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

Trong lòng anh vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước, khi họ bắt được người kia ở phương Bắc. Trong lúc thẩm vấn, đối phương từng nói vài câu khiến anh giật mình, chỉ có hoàng tộc mới biết lối đi rời khỏi khu vực kia. Chính vì thế, Lục Hạo Đình hiểu: Dù là người thân hay kẻ thù, thân thế của Cố Vân Tịch tuyệt đối không tầm thường.

Cố Vân Tịch thấy sắc mặt anh dịu xuống, liền bất ngờ vén chăn, ngồi hẳn lên ngang hông anh, vòng tay ôm cổ, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh Hạo Đình, em nghĩ cả đời này của em chắc chắn sẽ rất may mắn, anh có tin không?”

“Từ đầu đến giờ, em vẫn sống rất tốt. Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, bên cạnh lại có anh luôn yêu thương, chúng ta trải qua bao nhiêu lần đấu trí với mụ đàn bà kia cũng đều là em thắng thế. Em cảm thấy vận may kiểu này chắc chắn sẽ còn kéo dài nữa.”

“Thậm chí giờ em còn nghĩ… biết đâu người nhà của em đều rất cưng chiều em! Nghĩ mà xem, mụ kia căm ghét em đến mức phát cuồng, chẳng phải là vì ghen tị với em sao? Em quá hạnh phúc, nên khiến người ta ghen đến hóa điên!”

“Nếu em thực sự là kẻ xui xẻo, bị vứt bỏ, không ai cần… thì ả ta có lý do gì để hận em đến vậy chứ?”

Lục Hạo Đình im lặng, nhưng lại cảm thấy… những lời cô nói, nghe cũng hợp lý ra phết.

Cố Vân Tịch phấn khích nói tiếp: “Cho nên! Biết đâu khi người nhà em thật sự tìm tới, lại thêm một đống người thương em, đến lúc đó, người chống lưng cho em càng ngày càng nhiều! Aizz ya~ mụ già đó chắc lại tức đến phát điên! Ha ha ha!”

Nhìn cô gái nhỏ đang vui mừng phấn khích trước mặt, Lục Hạo Đình cũng không nhịn được mà bật cười, kéo cô ôm vào lòng, dịu dàng nói:

“Em nói đúng lắm! Anh đã nói rồi, phải cưng chiều em thật nhiều, phải khiến bà ta tức chết mới thôi!”

Cố Vân Tịch hào hứng gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm!”

Lục Hạo Đình cúi sát, thì thầm vào tai cô với giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm: “Vậy thì… bây giờ, cho anh được cưng chiều em thật tốt nhé?”

Cố Vân Tịch sững người!

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh xoay người đè xuống giường, giọng nói mang theo chút trêu chọc và nguy hiểm vang lên bên tai: “Nói xem nào, em muốn anh chiều thế nào? Tư thế nào? Cách nào?”

Cố Vân Tịch: “…”

“Nhanh nào, anh nói là làm được, em muốn gì anh cũng chiều hết!”

Cố Vân Tịch: “…”

Hết hồn!

Vừa mới nghiêm túc đàng hoàng được mấy phút, quay đầu cái lại biến thành… lưu manh trêu gái rồi!

Đúng là, đàn ông đều là loài sinh vật không thể tin được mà!

Lườm anh một cái, cô nói: “Em không cần!”

Lục Hạo Đình nhướng mày: “Phụ nữ luôn miệng nói không, nghĩa là có! Em bảo không muốn, tức là muốn!”

“Muốn! Em muốn! Muốn chết đi được!!” Cố Vân Tịch lập tức đổi giọng, phối hợp diễn sâu.

Lục Hạo Đình bật cười: “Em đã vội vàng thừa nhận như vậy, nếu anh không chiều, thì làm chồng quá thất trách rồi!”

Cố Vân Tịch: “…”

Trời ạ!

Không thể nói lý với bọn lưu manh, vì cơ bản… tụi nó làm gì có lý để mà nói!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.