Cố Vân Tịch ngừng lại một lúc, trong điện thoại bỗng vang lên giọng nói của Đường Phong, khiến cô giật mình!
"Tiểu Phong? Giọng Tiểu Phong à? Anh... Anh ở cùng với nó sao?"
Lục Hạo Đình nói: "Đúng vậy! Mấy ngày nay anh được nghỉ, đứa nhỏ ở nhà một mình không tốt, cũng không thể suốt ngày đưa nó đến nhà Diệp Phồn được."
"Đã bảo đưa nó đến Đường gia mà nó không muốn, nhất quyết phải ở lại với em. Thế là anh đành phải ở lại chăm sóc nó! Đây là con của chúng ta, người làm ba như anh, đúng dịp có thể chăm sóc nó một chút. Sau này, khi chúng ta có thêm Bảo Bảo, anh sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta."
Cố Vân Tịch không kìm được, cười tươi: "Anh Hạo Đình, anh thế này, chắc chắn người phụ nữ kia tức chết mất!”
Lục Hạo Đình cười đáp: "Đó chính là mục đích cuối cùng của anh!"
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, rồi mới kết thúc cuộc gọi.
…
Bên kia, Đường Phong ôm quả bóng chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi. Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Hạo Đình, hỏi:
"Có phải chú đang gọi điện cho chị Cố không?"
Lục Hạo Đình cũng không phủ nhận, chỉ cười nói: "Nhóc con, cháu phải gọi chú là chú Lục, gọi Vân Tịch là chị Cố, như vậy không thấy kỳ à?"
Đường Phong nhướng mày: "Chị Cố trẻ trung xinh đẹp như vậy, làm chị của cháu thì có gì không được chứ!"
Lục Hạo Đình cười hỏi: "Thế còn chú? Trông chú già lắm à?"
Đường Phong chớp mắt nói:
"Chẳng phải chú là anh em kết nghĩa của ba cháu sao? Cháu đâu thể gọi chú là anh được?”
Lục Hạo Đình: "..."
Đường Phong bĩu môi, tiếp tục: "Ai bảo chú trâu già gặm cỏ non! Chị Cố nhỏ tuổi như vậy mà cũng bị chú lừa về tay, thật không dễ dàng gì đâu nha!"
Lục Hạo Đình: "..."
"Chú trừng cháu làm gì? Cháu nói toàn sự thật mà! Chị Cố đúng là nhỏ tuổi hơn chú nhiều đó! Aiya, đừng có đánh cháu nha! Nếu chú dám đánh cháu, cháu sẽ méc ông nội cháu đó! Ông nội cháu là cấp trên trực tiếp của chú đấy!"
Nhìn thấy Lục Hạo Đình giơ tay lên định "xử đẹp", Đường Phong sợ tới mức co giò bỏ chạy ngay lập tức.
"Không được đánh cháu nha! Cháu phải đi méc chị Cố! Chị Cố thương cháu nhất đó, a a a a a a..."
…
Trong khi Đường Phong chạy trối chết, bên này, chỉ với một bài đăng Weibo của Lục Hạo Đình, mạng xã hội lập tức bùng nổ.
Bên trong tập đoàn Vân Thượng, Đường Cẩm vừa lướt màn hình vừa nhíu mày, lẩm bẩm:
"Không phải chứ? Tôi còn tưởng Lục thiếu phải tung ra chiêu gì ghê gớm lắm, cuối cùng chỉ thế này thôi á? Ngôn từ cũng quá mộc mạc đi?"
Trần Kính Nguyên bên cạnh bật cười, nói: "Chính vì mộc mạc nên mới dễ gây cộng hưởng đó. Cô có để ý không, phía sau luôn có người cố tình lợi dụng thân thế của Cố tổng để công kích cô ấy."
Đường Cẩm gật gù, Trần Kính Nguyên tiếp tục phân tích: "Không cần biết Cố tổng đã nắm bắt cơ hội bằng cách nào, nhưng thành tích của cô ấy là thật. Showbiz thiếu gì nữ minh tinh dính phốt, chỉ cần diễn xuất đủ xuất thần thì vẫn sống khỏe. Cố tổng ấy à, scandal gần như không có, diễn xuất thì vững, nhan sắc lại nổi bật, còn có truyền thông Vân Thượng chống lưng. Với thành tích như vậy, bất kể xuất thân thế nào, cô ấy lẽ ra phải vô cùng nổi bật."
"Tiếc là đối phương cứ cố tình dẫn dắt dư luận, khiến mọi người tập trung vào xuất thân của cô ấy, bỏ qua tất cả những nỗ lực thật sự. Họ luôn gán cho cô ấy hình tượng “xuất thân thấp hèn”, cố tạo cảm giác rằng cô ấy không xứng có được mọi thứ hiện tại, nói thành tích của cô ấy toàn dựa vào thủ đoạn dơ bẩn mà có."
"Lần này Lục thiếu ra tay, chính là mượn điểm yếu đó để phản kích."
Nghe xong, Đường Cẩm nghiêm túc nhìn lại những lời đồn trên mạng, càng xem càng thấy đúng.
Người ta vẫn hay nói: công chúa là công chúa, mọi người có thể chấp nhận một công chúa yếu đuối, nhưng một cô gái xuất thân bình dân lại muốn làm công chúa, thì chỉ đổi lại những lời dè bỉu cay nghiệt.
Bất kể cô ấy có đạt được điều gì, thì trong mắt một số người, lúc nào cũng mang ánh nhìn khác thường, cứ như thể cô ấy không xứng có được tất cả những thứ ấy.
Trần Kính Nguyên chậm rãi nói: "Lục Thiếu nhìn ra điều đó từ lâu rồi. Cho nên mới cố tình để dành đến phút cuối mới tung ra nước cờ này. Thân phận “quân tẩu (Vợ lính)” vốn được toàn dân kính trọng, còn chuyện yêu xa nơi đất khách quê người lại càng dễ khiến người ta đồng cảm. Đây chính là điểm chạm mềm mại nhất trong lòng số đông. Cố tổng và Lục Thiếu đúng là đã cùng nhau trải qua những điều ấy... Với câu chuyện thế này, nếu dân mạng không ủng hộ thì mới là chuyện lạ đấy!"
Đường Cẩm nghe xong ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc đối phương là quân tẩu, lại còn yêu xa vất vả như vậy, cô đã thấy đau lòng thay rồi, người như vậy đúng là không nỡ lòng công kích.
Vân Tịch đã chịu đựng việc chồng mình phải công tác xa nhà suốt thời gian dài, sự tôn trọng mà xã hội dành cho cô ấy, hoàn toàn xứng đáng.
Những lời bôi nhọ, vu khống ngày trước, những màn "quỳ gối xin lỗi" đầy nhục nhã, đến lúc này đã bị thay thế hoàn toàn, thay vì "xin tha thứ" vô nghĩa, câu chuyện bây giờ trở thành nỗi nhớ mong, là chờ đợi dài lâu, là khát khao được đoàn tụ sau bao ngày xa cách. Mọi thứ dần trở về đúng quỹ đạo vốn có.
Trong mắt Đường Cẩm lóe lên một tia ngưỡng mộ: "Lục Thiếu thực sự rất để tâm đến Vân Tịch đấy! Qua cả màn hình cũng cảm nhận được sự bảo vệ kia."
Một giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai cô: "Thế còn anh? Anh không thu hút em sao?”
Đường Cẩm quay phắt lại liền thấy Diệp Phồn xuất hiện trước mặt, tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực, tay kia xách theo một hộp cơm.
Trần Kính Nguyên thấy vậy, bật cười trêu ghẹo: "Diệp tổng, công ty chúng tôi đang chuẩn bị bấm máy một bộ phim tiên hiệp đó. Trang phục chính do Đường Cẩm thiết kế, nhưng giờ kinh phí hơi thiếu... hay là ngài chi viện một chút đi?"
Diệp Phồn: "..."
Đường Cẩm: "..."
Còn chưa kịp mở miệng, Trần Kính Nguyên đã tranh thủ chốt đơn: "Nếu ngài đầu tư, với tư cách là nhà đầu tư, ngài có thể tùy ý vào phim trường tham quan. Hơn nữa, còn có thể trực tiếp giám sát thiết kế tạo hình của nhà thiết kế chính chúng tôi, nếu chưa vừa ý, có thể cùng nhà thiết kế... giao lưu sâu sắc, nghiên cứu trao đổi tận tình, đến khi nào ngài hài lòng mới thôi!"
Đường Cẩm: "..."