Diệp Phồn bật cười: "Không thành vấn đề! Các cậu làm phim thì làm sao có chuyện lỗ vốn chứ, đây chẳng phải cho tôi cơ hội kiếm tiền à? Hợp tác vui vẻ!"
Nói rồi, anh đặt hộp cơm lên bàn làm việc, sau đó vươn tay bắt tay với Trần Kính Nguyên.
Trần Kính Nguyên cũng bật cười, bắt chặt tay Diệp Phồn, thỏa thuận hợp tác cứ vậy liền coi như thành công.
Đường Cẩm đứng một bên: "..."
Trần Kính Nguyên nhanh chóng thu dọn mớ đồ trên bàn, quay sang Đường Cẩm cười híp mắt: "Đường Cẩm, đây là đối tác mới của chúng ta đó nha, nhớ tiếp đãi cho thật tốt đấy!"
Nói xong, anh ta xách cặp rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
Đường Cẩm: "..."
Diệp Phồn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười, hỏi: "Vậy em nói xem, em định tiếp đãi anh thế nào đây?"
Đường Cẩm trừng mắt liếc anh một cái, hừ nhẹ: "Anh muốn tôi phải tiếp đãi kiểu gì?"
Diệp Phồn bật cười khẽ, tiến lại gần, giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Anh đâu dám? Là anh hầu hạ em mới đúng. Nào nào, thử xem mấy món này có hợp khẩu vị không?"
Anh vừa nói vừa bày hộp cơm ra, rồi như nhớ ra điều gì, vô cùng nghiêm túc bổ sung: "À, điều quan trọng nhất là cái này đây… có đẹp không?"
Nói rồi, Diệp Phồn lấy bó hoa hồng đỏ rực đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng đặt trước mặt Đường Cẩm.
Những bông hoa hồng đỏ thắm, căng mọng tràn đầy sức sống, tỏa ra hương thơm dịu dàng quyến rũ, vừa nhìn đã thấy lòng mềm nhũn.
Không một cô gái nào có thể cưỡng lại sự mê hoặc của hoa tươi, khi bó hoa đặt trước mặt, tâm trạng cũng như được nhuộm bởi màu sắc tươi đẹp ấy, lập tức trở nên vui vẻ hẳn.
Khóe miệng Đường Cẩm cũng không kìm được cong lên, ánh mắt sáng rực. Trong lòng cô hạnh phúc không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Về sau anh đừng có khoa trương như vậy nữa, em..."
Diệp Phồn mỉm cười cắt ngang, giọng điệu trêu chọc: "Sủng vợ mà không khoa trương thì còn gọi gì là sủng?"
Đường Cẩm: "..."
***
Bên này, mọi chuyện đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp, nhưng ở một nơi khác, Cố Băng Nhan thì hoàn toàn phát điên!
Bà ta gào lên đầy giận dữ: "Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Cố Băng Nhan điên cuồng hất đổ tất cả những chai lọ, đồ vật trên bàn xuống đất, pha lê vỡ tan, mảnh vụn bay tung tóe, nhưng cơn giận trong lòng bà ta vẫn không nguôi.
Bà ta hận Cố Vân Tịch, chỉ muốn cô phải chịu đau khổ, nhưng ngay cả một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy mà ông trời cũng không chịu đáp ứng bà ta?
Tại sao?
Người bà ta thích thì không thích bà ta, kể cả những người đàn ông mà trước đây bà ta từng say mê cũng chẳng đoái hoài tới. Ngay cả gã "thổ dân" ở vùng quê nghèo nàn này cũng không chịu tiếp nhận bà ta. Dựa vào cái gì?
Chỉ vì là quân nhân thôi sao?
Ha! Thật nực cười!
Cố Băng Nhan siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập oán độc, bà ta hận nhất chính là quân nhân!
Nhìn quanh, khắp nơi đều là những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Cố Vân Tịch. Tin tức giải trí trên tivi cũng liên tục ca ngợi cô, hết lời chúc phúc, nói cô vĩ đại thế nào, nói làm vợ lính khó khăn ra sao, tán tụng cô đủ điều!
Vớ vẩn!
Được nuông chiều tới mức này mà còn gọi là "không dễ dàng" sao?
Mười mấy tuổi đã có tài nguyên nghịch thiên, một bước lên đỉnh cao, vậy cũng là "khó khăn" à?
Có người yêu thương, có người nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà còn bảo là khổ cực?
Cố Băng Nhan nheo đôi mắt âm độc, gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Vân Tịch trên màn hình TV. Tất cả thù hận, oán hận trong lòng bà ta giờ phút này đều đổ dồn lên người Cố Vân Tịch.
Bà ta ghét cay ghét đắng gương mặt kia!
Từ nhỏ đã căm ghét, đến nay mấy chục năm trôi qua, vẫn càng nhìn càng hận!
Năm đó lén đưa nha đầu này rời khỏi Hoàng Tộc Gia Cát, bà ta vốn nghĩ rằng con bé sẽ bị lão già đáng ghê tởm kia hành hạ đến chết. Nhưng không ngờ, Cố Vân Tịch lại có thể sống đến bây giờ, còn sống tốt như vậy!
Ban đầu, bà ta chỉ muốn hành hạ Cố Vân Tịch, khiến cô thân bại danh liệt, bị người người phỉ nhổ, khiến cô rơi vào tuyệt vọng, phát điên, không còn gì trong tay!
Nhưng bây giờ bà ta muốn giết chết Cố Vân Tịch!
Năm đó, chỉ vì một người lính mà bà ta đã phẫn nộ đến thế, hôm nay lại thêm một tên lính khác ra tay giúp đỡ Cố Vân Tịch, đem mọi chuyện đẩy lên cao trào. Đám khốn kiếp đó, một đứa bà ta cũng sẽ không tha!
Trước kia, Cố Băng Nhan còn lấy việc chọc phá, bày mưu bày kế sau màn làm thú vui. Nhưng bây giờ, bà ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, bà ta muốn tự tay ra tay, triệt để hủy diệt Cố Vân Tịch!
Cố Vân Tịch lúc này vẫn chưa hề hay biết, chỉ vì một câu "chỉ cần em hạnh phúc là được" mà Lục Hạo Đình dành cho cô, đã khiến Cố Băng Nhan suýt nữa tức đến phát điên.
Đối với việc này, bản thân Cố Vân Tịch vẫn chỉ xem như trò đùa, cô đâu biết rằng chiêu này lại có sức công kích mạnh như vậy với Cố Băng Nhan.
Người phụ nữ kia, kẻ từng yêu không được, lòng dạ vặn vẹo, điên cuồng đến tận xương tủy, căn bản không thể dùng lẽ thường để phán đoán.
Lúc này, Cố Băng Nhan đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Mọi chuyện đã không còn giống như kiếp trước.
Không còn những âm mưu thâm sâu, không còn những mưu tính tinh vi.
Giờ đây, mọi ưu thế dường như đều đang nằm trong tay Cố Vân Tịch. Chỉ là, vào khoảnh khắc này, Cố Vân Tịch vẫn chưa thật sự nhận ra hết…
***
Buổi chiều, sau khi tan làm, Cố Vân Tịch liền trở về Tĩnh Thủy Loan.
Bây giờ Lục Hạo Đình đang trong kỳ nghỉ phép, rảnh rỗi cho nên ở nhà nấu cơm.
Vừa bước vào cửa, Cố Vân Tịch đã thấy Đường Phong đang chơi trong phòng khách, còn Lục Hạo Đình thì mặc tạp dề, bày biện món ăn đã nấu xong trên bàn.
Một khoảnh khắc ngọt ngào dâng trào trong lòng cô!
Đi làm cả ngày, trở về nhà có chồng hiền con ngoan, cơm canh đã chuẩn bị sẵn sàng...
Đây chẳng phải là đỉnh cao hạnh phúc của cuộc đời sao?
"Chồng ơi~..."
Cố Vân Tịch vừa đá văng đôi giày, còn chưa kịp thay dép, đã như một chú mèo nhỏ ngọt ngào nhào thẳng vào lòng Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình vội vàng buông đĩa đồ ăn xuống, đưa tay đón lấy cô, khẽ cười trêu chọc: "Nhìn em kìa, vội vàng thế làm gì?"
Cố Vân Tịch: "..."
Nhưng lần này, cô chẳng thèm xấu hổ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì: "Chồng đẹp như vậy, em muốn ôm, chẳng phải quá bình thường sao?"
Lục Hạo Đình khẽ nhíu mày, cô vợ nhỏ này càng ngày càng mặt dày rồi!
Anh liếc mắt nhìn về phía Đường Phong, thấy nhóc con kia đang quay lưng lại tìm đồ, liền tranh thủ lúc đó nhanh chóng cúi xuống, hôn chụt lên môi Cố Vân Tịch một cái: "Đợi tối nay anh “xử lý” em!"
"Em chờ!"
Cố Vân Tịch chớp chớp đôi mắt to tròn, không hề có chút e ngại nào.
Ánh mắt Lục Hạo Đình lập tức sáng rực, trong lòng như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy.
Bữa tối rất giản dị mà đầm ấm.
Ba người ăn xong thì cùng nhau ra bờ hồ Tĩnh Thủy Loan tản bộ tiêu cơm.
Đường Phong mấy hôm nay cực kỳ vui vẻ, đã lâu lắm rồi cậu bé mới lại được tận hưởng cảm giác ấm áp như ở nhà thế này.
Lục Hạo Đình nắm lấy tay Cố Vân Tịch, nhẹ nhàng siết chặt, nghiêng đầu nhìn cô, cười cười nói: "Hay là... chúng ta về nhà sinh con đi?"