Cố Vân Tịch nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lục Hạo Đình, chỉ khẽ mỉm cười mà không nói lời nào.
Lục Hạo Đình cau mày hỏi: "Em cười cái gì?"
Cố Vân Tịch nheo mắt cười càng thêm dịu dàng: "Em cười anh đáng yêu!"
Lục Hạo Đình: "..."
Anh?
Đáng yêu?
Gió đêm thổi qua, tâm tình Lục Hạo Đình bỗng nhiên trở nên… hỗn loạn!
"Phụt ha ha ha ha!"
Cố Vân Tịch không nhịn được, bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh vang vọng cả bờ hồ.
Hôm nay Lục Hạo Đình tâm trạng rất tốt. Đặc biệt là khi thấy cô bé nhà mình cười vui vẻ thế này, lòng anh cũng trở nên ấm áp.
Một lúc xúc động, anh bỗng nhiên bế ngang cô lên.
Cố Vân Tịch giật mình, vội vàng ôm lấy cổ anh: "Anh làm gì vậy?"
Lục Hạo Đình cười khẽ, ánh mắt đầy cưng chiều: "Đi bộ xa như vậy, em không mệt sao? Để anh bế em về!"
Đúng lúc đó, Đường Phong quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: "Chị Cố sao vậy ạ?"
Lục Hạo Đình cười cười, trả lời rất tự nhiên: "Chị ấy đi đường mệt rồi, chú phải bế chị ấy về."
Cố Vân Tịch: "..."
Không ngờ Đường Phong lại nghiêm túc gật đầu: "Con gái dễ mệt lắm, phải chăm sóc tốt mới được. Chú nhớ ôm chắc vào, đừng để chị Cố mệt thêm nhé!"
Cố Vân Tịch: "..."
Đúng là đứa trẻ ngoan!
Lúc này trời đã sẫm tối, mùa hè đêm xuống nhanh, bầu không khí trong lành, mát mẻ.
Lục Hạo Đình ôm Cố Vân Tịch, dắt theo Đường Phong về nhà.
Vừa về đến nơi, anh liền để Đường Phong tự đi tắm rửa và nghỉ ngơi.
Đứa trẻ này hiểu chuyện lạ thường, khiến người lớn cũng bớt đi không ít lo lắng.
Còn bản thân anh thì ôm thẳng Cố Vân Tịch vào phòng ngủ.
Cố Vân Tịch dở khóc dở cười, khẽ kháng nghị:
"Anh có thể đàng hoàng một chút không? Tiểu Phong vẫn còn nhỏ, anh làm vậy không sợ nó thấy lạ sao?"
Lục Hạo Đình bật cười: "Tiểu tử đó thông minh lắm, biết rõ chuyện trên đời còn nhiều hơn em nghĩ đấy. Nó thừa hiểu muốn có nó, phải là ba mẹ 'thân mật' mới có được."
Cố Vân Tịch: "..."
Lục Hạo Đình cười càng vui vẻ: "Từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, Đường Phong đã trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Ít nhất, những chuyện nó không nên hỏi, nó cũng biết tự tránh. Thấy anh với em tình cảm tốt, nó chỉ có vui mừng thôi."
Cố Vân Tịch nghiêm mặt: "Nhưng mà dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé, anh sau này tém tém lại cho em! Đặc biệt là trước mặt nó!"
Lục Hạo Đình bĩu môi, đành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
"Yên tâm đi, lúc nãy anh cũng nói rồi mà, là do em đi đường mệt, nên anh mới bế về.
Nếu là đứa trẻ bình thường, nghe vậy cũng chỉ thấy hợp lý thôi, không nghĩ nhiều đâu.
Đơn thuần như Tiểu Phong, sao có thể suy nghĩ phức tạp giống em chứ?"
Cố Vân Tịch: "..."
…
Sau khi vào phòng, Lục Hạo Đình đi tắm, còn Cố Vân Tịch thì tranh thủ tẩy lớp trang điểm trên mặt.
Làm xong, cô vẫn thấy bồn chồn trong lòng, nên quyết định đi xem tình hình của Đường Phong trước.
Tâm tư phụ nữ lúc nào cũng tinh tế hơn, dù Đường Phong có hiểu chuyện đến mấy thì suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Khi đến nơi, cô thấy Đường Phong đã tắm xong, mặc bộ đồ ngủ nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trên giường, tựa vào đầu giường đọc sách.
"Tiểu Phong!" Cố Vân Tịch dịu dàng gọi.
Đường Phong ngẩng đầu lên, cười rất ngoan: "Sao chị Cố lại qua đây?"
Cố Vân Tịch mỉm cười: "Không phải lo cho em sao? Muốn xem thử em có ổn không thôi.”
Đường Phong nghe vậy cười hì hì: "Không cần lo cho em đâu, chỉ cần chị Cố tự chăm sóc mình là được rồi. Em biết tự lo liệu từ lâu rồi! Năm tuổi đã có thể tự lập rồi đó!"
Cố Vân Tịch: "..."
Đúng là con nhà người ta!
Mới tí tuổi đầu đã hiểu chuyện thế này!
Cố Vân Tịch đi đến ngồi xuống cạnh cậu bé, trò chuyện vài câu, rồi xoa xoa đầu Đường Phong, dịu dàng dặn dò: "Vậy được, em đọc sách đi, nhưng đừng đọc quá lâu nhé. Nhất định phải ngủ trước mười giờ. Em còn nhỏ, không được thức khuya nghe chưa!"
Đường Phong vội gật đầu: "Biết rồi ạ, em rất ngoan!"
Cố Vân Tịch bật cười, rồi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong lòng cô tràn đầy cảm khái: đối với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, cô thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Đây căn bản đâu giống một đứa bé bình thường nữa…
Haiz… Nếu sau này mình có con mà cũng hiểu chuyện thế này thì tốt biết mấy!
…
Khi cô trở về phòng, Lục Hạo Đình đã tắm xong, đang ngồi trước máy tính, chăm chú xem gì đó.
Vừa thấy cô bước vào, anh liền nói: "Nước tắm anh đã chuẩn bị rồi, em mau đi tắm đi."
Cố Vân Tịch không nói gì thêm, ngoan ngoãn vào phòng tắm.
Lúc cô tắm xong đi ra, Lục Hạo Đình vẫn còn đang ngồi trước máy tính.
Cố Vân Tịch tò mò bước lại gần nhìn, mới phát hiện trên màn hình không phải bản vẽ kỹ thuật, mà là bản đồ, trên đó còn đánh dấu nhiều chấm đỏ.
Cô hỏi: "Đây là gì vậy?"
Lục Hạo Đình nghiêng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: "Nhìn kỹ đi."
Cố Vân Tịch tập trung quan sát, lập tức nhận ra: "Đây là bản đồ địa hình! Còn những điểm đỏ này… là cái gì?"
Lục Hạo Đình khẽ gật đầu: "Tiểu Ngũ điều tra ra được, những điểm đỏ này là các thế lực có liên quan đến người đứng sau Quân Nguyệt."
Ánh mắt Cố Vân Tịch trầm xuống: "Là người phụ nữ kia sao?"
Lục Hạo Đình hỏi ngược lại: "Em có cảm giác… người phụ nữ đó, có phải chính là Cố Băng Nhan mà Đường Vệ Quốc từng nhắc đến không?"
Cố Vân Tịch suy nghĩ giây lát, rồi khẽ gật đầu: "Theo trực giác, em cũng cảm thấy là vậy."
Lục Hạo Đình ra hiệu cho cô nói tiếp.
Cố Vân Tịch ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêm túc phân tích:
"Đầu tiên là ngoại hình… không có lý do gì mà bà ta lại có gương mặt giống em đến thế.
Hơn nữa, những điều mà Đường Vệ Quốc nói về tính cách, thủ đoạn của 'bà ta', đều rất giống với người phụ nữ kia."
Cô dừng lại, rồi nói tiếp: "Điểm duy nhất khó hiểu là Cố Băng Nhan từng bị hủy dung. Nhưng mà, anh Hạo Đình, nếu là em, với trình độ y học hiện tại của em, hoàn toàn có thể khôi phục lại gương mặt gần như nguyên vẹn. Thông qua điều trị bằng thuốc lâu dài để làm mờ sẹo, kết hợp với chỉnh dung tinh vi, qua thời gian hoàn toàn có thể khiến làn da, khuôn mặt trở lại như cũ. Nếu tay nghề của Cố Băng Nhan đủ cao, việc bà ta khôi phục dung mạo (khuôn mặt), thậm chí còn khiến bản thân trông trẻ trung hơn, cũng không phải chuyện lạ."
Lục Hạo Đình nghe xong, trầm ngâm gật đầu: "Nếu giả thuyết này thành lập (khả thi), vậy thì khả năng Cố Băng Nhan chính là kẻ thù của chúng ta là cực kỳ cao."
Cố Vân Tịch đồng tình: "Em cũng nghĩ vậy. Không thể nào có chuyện trùng hợp liên tiếp như thế, còn có ngoại hình giống em y đúc…. Không đúng, phải nói là bà ta giống Cố Băng Nhan, chắc chắn là cùng một người."
Ánh mắt cô càng trở nên sắc bén, rồi hạ giọng: "Anh Hạo Đình, còn một điểm rất quan trọng nữa, anh có nghĩ tới không… Nếu năm đó, Đường Dục thật sự bị Cố Băng Nhan tráo đổi, vậy thì… Tiểu Phong…"
Lục Hạo Đình lập tức hiểu ra: "Ý em là, Tiểu Phong bị bắt đi làm thí nghiệm, rất có khả năng cũng do Cố Băng Nhan nhúng tay vào?"
Hoàn toàn có khả năng