Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 804: Chương 804




Bà cụ Lục mất một lúc mới tiêu hóa xong câu nói của Đường Phong, ngơ ngác hỏi lại: “Về… về cháu rồi hả?”

Đường Phong gật đầu cái rụp, mặt mũi phấn khởi như vừa chiếm được bảo vật:
“Dạ đúng rồi ạ! Về sau chị Cố sẽ ở nhà cháu luôn! Đợi sau này chị ấy kết hôn với chú Lục rồi về cũng chưa muộn. Bà cố Lục ơi, chị Cố còn nhỏ lắm, chưa cần vội cưới hỏi gì đâu nha!”

Bà cụ Lục: “…”

Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình vốn cũng ít khi về ở khu nhà cũ, thường ở bên Tĩnh Thủy. Lát sau, mọi thứ đã được thu dọn gần xong. Đường Phong vỗ tay một cái, hài lòng tuyên bố:

“Xong rồi! Đi thôi! Bà cố Lục, tạm biệt bà nha!”

Nói xong lại kéo tay Cố Vân Tịch chạy phăng phăng ra ngoài như trốn cướp.

“Khoan đã!”

Lục Hạo Đình vội nắm lấy tay Cố Vân Tịch, ánh mắt mang theo vẻ u oán nhìn cô như chú cún bị bỏ rơi. Rõ ràng là vợ mình mà… Cuối cùng anh cũng thu xếp xong để có thời gian bên cô nhiều hơn. Ban ngày cô bận công việc thì cũng thôi đi, nhưng ít nhất ban đêm phải được ôm nhau ngủ chứ?

Giờ cô lại dọn đến Đường gia rồi, còn anh thì sao?

Hôm nay, tiểu Đường và Lục Hạo Vũ – cũng đang ở nhà. Thấy bên ngoài ồn ào, lập tức hiểu ra ngay.

“Chị dâu, chị định chuyển sang Đường gia thật hả?”

Bọn trẻ trong khu đại viện giờ ai cũng biết Đường gia là nhà nào rồi. Lần trước không biết thì thôi, nhưng mấy lần này xe biển số xịn như vậy chạy vào cổng, ai mà không nhìn ra?

Cố Vân Tịch khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Cậu nhóc kia thích chị, cứ nằng nặc đòi chị đi cùng. Hơn nữa ông cụ Đường với Đường tổng tư lệnh cũng đang có vấn đề về sức khỏe, chị đến đó tiện thể giúp điều trị. Ông cụ bảo chị cứ ở Đường gia luôn cho tiện.”

Hai đứa nhỏ vừa nghe xong, đồng loạt quay đầu nhìn Lục Hạo Đình với ánh mắt đầy... cảm thông.
Chúc mừng anh! vợ bị “giành” mất rồi, có đau lòng không?

Mặt Lục Hạo Đình đen như đáy nồi.

Cố Vân Tịch nhịn cười vỗ nhẹ vào anh an ủi: “Được rồi, em chỉ ở đó vài hôm thôi. Tiểu Phong còn nhỏ, mình cũng nên quan tâm chăm sóc một chút. Ông cụ Đường vừa trở về, chắc cũng cần thời gian để thích nghi với môi trường xung quanh. Sau này em sẽ giảm bớt công việc, trừ lúc có ca trực quan trọng thì thời gian còn lại em sẽ ở bên đó. Nếu nhớ em, anh cứ sang tìm nhé.”

Nhưng Lục Hạo Đình vẫn mặt nặng như mây giông, chẳng vui lên nổi chút nào.

Tìm thì tìm, nhưng dù thế nào đi nữa… cũng không thể tiện bằng việc hai người cùng ở chung một nhà.

Huống hồ… đó là Đường gia!

Không phải muốn đến là đến đâu… Đường gia đấy! Trọng địa quốc gia, không phải nhà hàng xóm mà anh cứ đòi gặp là gặp được!

Anh lẩm bẩm trong đầu mà chẳng dám nói ra: rõ ràng là vợ anh, giờ lại thành “người nhà người ta”!

Mẹ nó, đến ban đêm mà anh có muốn nhảy cửa sổ lẻn vào cũng không thể làm chuyện gì được!

Lục Hạo Đình dù có không cam lòng đến đâu… cũng chẳng làm gì được. Lời ông cụ Đường đã nói ra, anh có muốn phản đối cũng phải nuốt lại.

Nói đi cũng phải nói lại, thật ra trong lòng anh vẫn cảm thấy vui mừng, nếu Đường gia chịu đứng sau lưng ủng hộ Vân Tịch, thì với anh mà nói, đó cũng là chuyện tốt.

Nhưng mà… cái tên nhóc con trước mặt này...

Lục Hạo Đình cúi đầu, nhìn “sinh vật nhỏ” đang đứng trước đầu gối mình.

Cái cục bông bé tẹo ấy lại còn ngẩng đầu lên, nhe răng cười toe với anh, một nụ cười vô cùng vô (số) tội.

Lục Hạo Đình nghiến răng ken két, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại như thần chú: Đây là con trai của Đường Dục… con trai Đường Dục… con trai của Đường Dục…

Tự nhắc mình không được đánh trẻ con. Nhưng mà... tức thật!

Cuối cùng, Cố Vân Tịch vẫn bị Đường Phong “áp giải” về Đường gia thành công.

Nhà Đường gia thì… khỏi nói, to như biệt phủ, cũng phải thôi, vốn dĩ là danh môn quân đội đời đầu, ông cụ Đường lại từng là nhân vật còn có địa vị cao hơn cả ông cụ Lục và ông cụ Tịch gia, nên cơ ngơi bề thế là điều tất nhiên.

Nguyên cả dãy biệt thự phía trước là nhà ba tầng, phía sau còn nối dài hàng loạt phòng riêng biệt, bố cục khá giống Lục gia, nhưng cảm giác yên tĩnh hơn hẳn.

So với Lục gia đông người, Đường gia có vẻ thưa người hơn nhiều.

Hiện tại trong nhà chỉ có ông cụ Đường và Đường Vệ Quốc, cả hai đều đã lớn tuổi nên ở tầng một. Thư phòng cũng được sắp xếp cùng tầng cho tiện, chỉ là được đặt lui vào bên trong một chút.

Toàn bộ tầng hai của căn nhà lớn được dành riêng cho Đường Phong và Cố Vân Tịch.

Ngôi nhà Đường gia vốn cổ (cũ kỹ), có phần mang phong cách cổ xưa, lại thêm nhiều năm không có ai ở thường xuyên nên đồ đạc phần lớn trước đây đã được dọn dẹp cất vào kho hết.

Trước khi ông cụ Đường trở về, ông đã dặn người dọn dẹp sơ nhà cửa. Tiểu thiếu gia Đường Phong đương nhiên có sẵn phòng riêng. Riêng phòng của Cố Vân Tịch thì vẫn chưa kịp chuẩn bị.

Dù ông cụ rất quý mến cô, thậm chí từng nghĩ sẽ giữ cô lại, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Ban đầu ông nghĩ: "Con bé này còn trẻ, chắc gu thẩm mỹ cũng khác xa cái đầu già của mình." nên tính để sau khi về hẳn sẽ kêu người chuẩn bị cho cô một căn phòng dễ thương đúng chuẩn “phòng con gái”.

Hiện tại vì chưa kịp chuẩn bị, nên Cố Vân Tịch tạm thời ở chung phòng với Đường Phong.

Trong phòng, Đường Phong đã tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ nhỏ xinh rồi vui vẻ nhảy lên giường như một cục bông mềm.

“Chị Cố ơi! Mau qua đây nè! Chị thích kiểu phòng như nào vậy? Ông cố nói nhà mình sẽ sửa lại theo ý tụi mình đó nha! Nói thiệt, cái nhà này cũ quá, lạc hậu ghê luôn, ông bảo phải sửa lại cho đẹp, hợp thời đại!”

Hiện tại, Đường Phong đúng chuẩn là “bảo vật quốc dân” trong Đường gia, được cưng như trứng. Đường Vệ Quốc xưa giờ không nghĩ mình tuổi lớn thế này rồi mà vẫn còn có cháu. Con trai thì mất sớm, giờ bỗng phát hiện ra mình còn một đứa cháu nội nhỏ như này, cảm xúc vừa đau lòng vừa vui sướng.

Tình cảm chưa kịp dành cho con thì giờ dồn hết cho cháu, mà cũng không tiếc gì cả!

Thế nên, Đường Phong giờ ở trong nhà chính là “muốn gì được nấy” – muốn làm gì cũng chẳng ai dám cản!

Cố Vân Tịch vừa dọn đồ xong bước ra, thấy cậu nhóc ôm một cuốn tập tranh to đùng, bên trong toàn là mẫu đồ nội thất và trang trí nổi tiếng.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Ông của em bảo sửa lại cả nhà à?”

“Dạ đúng luôn!”

Đường Phong hí hửng giơ cuốn tập tranh ra, nói như một nhà thiết kế thực thụ: “Cái này là ông cố kêu người đem tới đó, mấy thương hiệu nổi tiếng không hà! Ông bảo tụi mình chọn xem thích phong cách nào, rồi sẽ thuê công ty tới thiết kế lại hết!”

“Ông nói: nhà lâu lắm rồi mới có hai đứa nhỏ ở, phong cách gì mà già chát, cũ xì, lạc hậu thấy ớn! Phải sửa lại, thành cái nhà mà tụi mình thích mới được!”

“À mà nè, ông nội còn nói, mấy chỗ ông nội với ông cố đang ở cũng cũ quá rồi, trước đây lúc dọn đi, đồ tốt trong nhà đều cất kho hết, còn lại chẳng bao nhiêu, giờ nghe tin ông về nên người ta mới vội lấy ra đó!”

“Nhưng ông bảo thôi, mấy cái cũ cũ đó cũng già quá rồi, dẹp hết, giờ sửa lại hết theo kiểu mới cho bằng người ta. Nhưng quan trọng nhất là…” Đường Phong cười toe toét:  “...ông muốn làm tụi mình vui!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.