Cố Vân Tịch nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé rồi ngồi xuống bên cạnh, cùng Đường Phong xem qua từng trang tập tranh.
“Em thích kiểu này à?” Cô hỏi.
Đường Phong lật thêm vài trang, lật một hồi bỗng dừng lại, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Chị Cố nè, mấy cái kiểu này em cũng thích, nhìn hiện đại ghê luôn á! Nhưng mà… sao em cứ thấy lấn cấn hoài á. Ông nội với ông cố lớn tuổi rồi, chắc họ không quen mấy cái kiểu hiện đại này đâu ha? Dù gì Đường gia cũng là Đường gia, mình mà trang trí ‘tùy tiện’ quá, mấy người ngoài thể nào cũng nói ra nói vô!”
Cố Vân Tịch bật cười dịu dàng: trời ơi, sao mà đứa nhỏ này hiểu chuyện quá vậy trời!
“Không sao đâu, tầng một thì mình cứ để kiểu đơn giản, lịch sự là được rồi. Dù gì ông cố với ông nội em cũng phải sống cho thoải mái chứ, đúng không nè?”
“Còn tầng hai, tầng ba này, đặc biệt là phòng của tụi mình, tất nhiên là phải trang trí theo ý tụi mình thích rồi. Muốn sao thì làm vậy thôi! Mấy mẫu này đều là thương hiệu nổi tiếng hết, không sợ đâu.”
Đường Phong nghe xong, gật đầu lia lịa.
“Vậy tốt quá rồi! Tầng một cứ để theo phong cách cổ kính một chút cho người lớn, còn tầng hai là “sân chơi” của tụi mình!” Cậu nhóc nói tới đây thì hai mắt sáng rực: “Phòng rộng dữ lắm đó, chị có muốn trang trí thêm một phòng tập nhảy, hay phòng đàn không? Phòng dư nhiều mà!”
Cố Vân Tịch không nói gì, chỉ nhìn cậu bé với ánh mắt đầy trìu mến.
Đường Phong thấy cô im lặng thì nghiêng đầu: “Ủa? Sao tự nhiên không nói gì hết vậy?”
Cố Vân Tịch nhẹ giọng hỏi: “Em thật sự… định để chị ở đây luôn à? Dù sao nơi này cũng không phải là nhà chị…”
Đường Phong nghe vậy thì lập tức phụng phịu, hai tay túm lấy má mình mà kéo căng ra, bày ra vẻ không vui: “Nè! Chị đã nói là sẽ làm mẹ em rồi mà! Mẹ của em, nhà của em, không phải cũng là nhà của chị luôn sao? Chị muốn làm gì cũng được hết! Sau này đây chính là nhà của tụi mình!”
“Em nghiêm túc đó nha!”
Cố Vân Tịch nghe tới đây thì trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc.
Đường Phong nghiêm mặt lại, nói tiếp: “Chị không cần lo gì hết! Em thừa nhận, đúng là em muốn Đường gia có thể trở thành chỗ dựa cho chị. Nhưng… chuyện em muốn chị làm mẹ em không phải là giả bộ đâu! Em thật lòng đó!”
“Ông cố cũng rất thích chị đó nha, còn bảo chị nên ở lại luôn. Đường gia không có trẻ con, có chị ở đây không phải vừa hay quá còn gì?”
Nói đến đây, Đường Phong ghé sát vào Cố Vân Tịch, cười ranh mãnh như vừa phát hiện ra một kế hoạch vĩ đại: “Chị à, em thấy ông cố kiểu này, không chừng còn muốn nhận chị làm... cháu gái đó! Như vậy á hả, ba em sẽ thành... anh trai của chị! Mà chị sẽ là... cô của em luôn nha! Vậy thì từ nay về sau, Đường gia chính là nhà của chị thiệt luôn!”
“Chị đâu cần phải như bây giờ, mang danh “bạn thân” của chú Lục mà ở nhờ bên Lục gia, càng không cần lấy thân phận đồ đệ Tạ gia để sống nhờ nhà giáo sư Tạ. Đúng là chị là học trò của thầy Tạ, nhưng dù gì cũng đâu phải con cái trong nhà người ta.”
“Ở đó vài ngày thì không sao, nhưng ở lâu dài á, cho dù giáo sư Tạ với bà Tạ có thương chị đến mấy, thì mấy người con trong nhà chưa chắc đã thấy thoải mái đâu!”
“Đây là đại viện, chị biết mà… ai mà chẳng muốn được sống trong này? Có thể diện, quen hệ cũng khác nữa!”
Cố Vân Tịch nghe đến đây, trong lòng như có ai bóp chặt. Cô vừa thấy cảm động, vừa thấy xót xa.
Đường Phong... thật sự quá thông minh!
Mới quay về Đường gia hôm nay, ở trong đại viện chưa tròn một ngày mà đã hiểu rõ tình hình từng nhà một, lại còn phân tích đâu ra đó như người lớn. Thông minh kiểu này... phải gọi là "yêu nghiệt" luôn mới đúng!
Mà đúng như cậu nói... Tạ gia bên kia, tuy mến cô thật lòng, nhưng đó cũng chỉ là sự yêu mến của người ngoài.
Thầy Tạ và vợ ông đều quý cô, không tiếc lời khen ngợi, nhưng đó là vì cô đến thăm vài ngày, hỏi thăm sức khỏe, hoặc cùng nghiên cứu y thuật, họ thấy vui vẻ. Chứ nếu cô ở lại mỗi ngày như người nhà, e rằng sớm muộn cũng sẽ khiến người khác khó xử.
Tạ gia tuy sống trong đại viện, nhưng bản thân họ vốn không phải quân nhân, cũng không có vai vế lớn trong quân đội. Giáo sư Tạ được phân ở đây là vì đang chăm sóc sức khỏe cho mấy vị lão thủ trưởng trong quân. Ông có thể ở đây, nhưng con cháu ông thì không thể ở đây được lâu.
Tạ gia lại không rộng. Ông bà Tạ có mấy người con, mỗi người lại có con cái riêng, đời thứ ba thì đông đúc, mỗi người theo một nghề: người làm kinh doanh, người làm công chức, có người đi dạy học, chẳng ai theo ngành y hay quân đội.
Vậy nên... giáo sư Tạ cũng đã sớm để bọn họ dọn riêng ra ngoài sống hết.
Đám cháu đời thứ ba của Tạ gia thỉnh thoảng sẽ trở về ở vài ngày, nhưng chưa từng ai ở lại lâu.
Mà nếu một người ngoài như cô cứ ở đó mãi, lại còn lấy danh học trò của giáo sư Tạ, rồi nhờ vào năng lực y học để khám bệnh cho bao nhiêu người có địa vị... thì dần dà, sẽ có người bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt không còn đơn thuần.
Ánh mắt ấy, không phải kính trọng, mà là bố thí.
Giống như họ đang nghĩ, những gì cô có hôm nay chẳng qua là nhờ vào người nhà họ ban phát, là nhờ vào cha mẹ, ông bà họ trao cho cơ hội, nên cô mới được đứng ở vị trí hiện tại, và cô phải biết ơn họ vì điều đó.
Cố Vân Tịch từng ở Tạ gia một thời gian ngắn, thi thoảng trở về thăm giáo sư Tạ, có mấy lần gặp người nhà ông: vài ánh mắt, vài lời nói bóng gió, đã đủ khiến cô hiểu.
Chỉ là... cô chưa bao giờ nói gì với giáo sư Tạ cả.
Về sau, cô cũng không đến Tạ gia thường xuyên nữa.
Thật ra ban đầu cũng chưa từng ở đó lâu, sau này thì dứt khoát không ở luôn.
Chỉ khi giáo sư Tạ có thời gian, cô mới đến thăm hỏi, xin chỉ dạy vài điều về y học, thăm sức khỏe ông, rồi rời đi.
Không có nhà!
Trong lòng Cố Vân Tịch, sự thật đó... đau.
Người duy nhất từng cho cô cảm giác "có nhà", là Lục Hạo Đình.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng thật sự sống trong một mái nhà của riêng mình.
Lục Hạo Đình có tất cả mọi thứ. Còn cô không có gì trong tay, Lục Hạo Đình đều thay cô chuẩn bị.
Khi ở Giang Châu, là căn hộ trong khu Giang Châu Đế Cảnh.
Khi đến đế đô, là căn nhà ở Tĩnh Thủy Loan.
Sau đó là Lục gia.
Tất cả những nơi đó, đều không thuộc về cô.
Tất cả... đều là của Lục Hạo Đình.
Một ngôi nhà, với người bình thường mà nói là thứ rất đỗi bình thường, nhưng với cô, lại là một điều vô cùng xa xỉ. Một thứ... mà cô vẫn luôn âm thầm chờ mong.
Lúc này, Cố Vân Tịch nhìn cậu bé nhỏ trước mặt, khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phong à, chị Cố của em đã quen với cuộc sống như vậy nhiều năm rồi. Có chú Lục chăm sóc, chị sống cũng rất tốt.”
“Còn... chuyện gọi là ‘nhà’, thật ra... với chị, nơi nào có chú Lục, thì nơi đó chính là nhà.”