"Đường gia không có nữ chủ nhân, trong nhà không ai lo liệu những việc này. Nếu cháu muốn ở lại, Đường gia rất hoan nghênh cháu."
Cố Vân Tịch sững sờ!
Ông cụ Đường nói tiếp: "Sao vậy? Không phải cháu đã đồng ý làm mẹ của Tiểu Phong sao? Nếu cháu ngươi là mẹ của Tiểu Phong, vậy chính là người một nhà rồi. Nếu cháu muốn, ông rất hoan nghênh cháu vào Đường gia."
Nhìn ông cụ Đường, Cố Vân Tịch lập tức không biết nói gì.
Những lời Đường Phong nói trước đó, bây giờ được ông cụ Đường nói ra, nghe vào lại hoàn toàn khác.
Đường Phong rất thông minh, ngay khi nghe ông nói vậy, vội vàng nói: "Ông cố, ông cố,
ông thật sự muốn để chị Cố vào Đường gia sao? Làm người nhà chúng ta sao? Vậy… ông chỉ có thể nhận chị ấy làm cháu giá đúng không? Vậy thì chị ấy chính là em gái ba con rồi!"
Ông cụ Đường cười to, nhìn Cố Vân Tịch, nói: "Nếu Vân Tịch đồng nguyện ý thì tốt quá, cô gái ưu tú như vậy, từ nhỏ ông chưa từng chăm sóc, cũng không dạy bảo, vậy mà nó lớn lên lại ưu tú như vậy, lại trở thành cháu gái của ông. Thật sự là vinh hạnh của ông già này!"
"Ông..." Cố Vân Tịch cảm động đến ngây người.
Ông cụ Đường là người có thân phận cao quý, Cố Vân Tịch không ngờ ông lại nói những lời như vậy.
Ông cụ Đường đưa tay lên ra hiệu cho cô đừng vội nói gì.
"Không cần vội, bây giờ cháu có đồng ý, cũng chưa cần gọi ông là “gia gia”. Việc nhận một cháu gái của Đường gia không phải chuyện đơn giản. Nếu cháu thật sự đồng ý, sau khi chúng ta tổ chức lễ nhận thân, lúc đó mới đổi cách xưng hô."
Đường Phong cười vui vẻ. Cậu bé biết ông cụ rất thích Cố Vân Tịch, nhưng không ngờ ông lại thích cô đến mức này.
Lúc này, Cố Vân Tịch mới hiểu ra, ông cụ Đường thật sự thích cô.
Bởi vì với địa vị của Đường gia, chỉ vì cô cứu Đường Phong, hay vì Đường Phong thích cô, thì ông cụ Đường chắc chắn không cần làm đến mức này. Nhưng ông lại quan tâm cô như vậy khiến Cố Vân Tịch càng cảm động hơn.
Ông cụ Đường đưa tấm thẻ cho Cố Vân Tịch, tay ông vỗ nhẹ lên tay cô: "Nha đầu à, muốn có một mái nhà, không chỉ có Tiểu Phong, không chỉ có cháu, còn có cả ông nữa!"
"Nhà này nếu có cháu, có Tiểu Phong, có con gái của vệ quốc, vậy thì thật sự là một gia đình rồi!"
"Về sau đừng coi mình là người ngoài nữa. Khi cháu và Lục Hạo Đình kết hôn, ông sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn cho cháu, để cháu nở mày nở mặt mà gả đi."
Chuyện này đến quá bất ngờ, Cố Vân Tịch không ngờ rằng ông cụ Đường lại có thể làm như vậy. Nhưng ông cụ Đường không để cho cô có cơ hội từ chối, càng không cho phép cô nói thêm điều gì.
Mọi người yên lặng ăn bữa sáng, xong xuôi, ông cụ Đường bảo Cố Vân Tịch đi làm.
…
Cố Vân Tịch đương nhiên phải đi làm, ngồi trong văn phòng công ty, nhưng trong lòng cô lại nghĩ đến những gì đã xảy ra sáng nay.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy một niềm vui khó tả dâng lên trong lòng.
Niềm vui ấy không phải vì mình được Đường gia chú ý hay tương lai sẽ nhận được bao nhiêu lợi ích, mà là vì cuộc đời cô, cuối cùng cũng đang đi về một hướng tốt đẹp hơn.
Cuộc sống của cô bây giờ so với kiếp trước, thật sự là thuận lợi gấp trăm lần.
Cũng là cô đó, cũng là những điều kiện đó, nhưng tâm trạng và cách đối nhân xử thế khác nhau, mọi chuyện xong quanh cô cũng ngày càng tốt đẹp hơn.
Điều này khiến Cố Vân Tịch rất hạnh phúc, vì kiếp trước cô giống như một con thú hoang, mạnh mẽ và kiên cường, nhưng lại vô cùng cô đơn.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, khi mọi thứ xung quanh lắng lại, tâm hồn cô vẫn cảm thấy yếu đuối và cô độc. Thực ra cô rất muốn hòa nhập với mọi người, nhưng tính cố chấp và nhạy cảm, hay nói đúng hơn là sự tự ti từ thuở bé, đã ăn sâu vào tận xương tủy, khiến cô không thể dễ dàng hòa nhập vào đám đông.
Cảm giác cô đơn ấy thật sự rất khó chịu.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác.
…
Vào chiều hôm đó, Cố Vân Tịch bắt đầu liên hệ với công ty trang trí nội thất, xem qua vài mẫu thiết kế và thảo luận một chút. Sau đó, cô dẫn Đường Phong đi mua sắm.
Cậu nhóc thật sự thiếu rất nhiều đồ đạc, thậm chí quần áo cũng không nhiều lắm. Trước đó ở Tĩnh Thủy Loan, cô và Lục Hạo Đình đã mua cho cậu bé một ít, sau đó ở Lục gia, người hầu cũng chuẩn bị cho cậu một số bộ quần áo.
Nhưng giờ cậu đã có nhà, nên đương nhiên cần phải sắm thêm nhiều thứ nữa.
Đường Phong rất vui mừng, kéo tay Cố Vân Tịch đi khắp nơi dạo chơi. Nếu cô ăn mặc kín đáo, có lẽ đã bị phát hiện, làm ngôi sao nổi tiếng đôi khi cũng không dễ dàng.
Mua sắm một loạt quần áo, giày dép, đồ chơi và các vật dụng trang trí, Cố Vân Tịch lái xe đưa Đường Phong về lại Đường gia. Nhưng vừa về đến cửa, họ đã nhìn thấy mười mấy chiếc xe sang trọng đang vào sân, đi thẳng vào khu nhà để xe.
Ông cụ Đường đứng ở bậc hiên ngay cửa lớn đã nhìn thấy Cố Vân Tịch và Đường Phong, ông vẫy tay gọi hai người lại.
Khi hai người tới gần, Đường Phong ngạc nhiên hỏi: "Ông cố, nhiều xe thế này để làm gì vậy? Xe đẹp quá!"
Ông cụ Đường cười, đưa cho Cố Vân Tịch một khay đầy chìa khóa, trong đó có mười mấy chiếc chìa khóa: "Tất cả xe này là của cháu, thích cái nào thì đi cái đó."
Cố Vân Tịch không tin vào mắt mình, ngây người ra.
Đường Phong thì mắt sáng lên: "Thật sao?"
Cậu nhìn những chiếc xe sang trọng đang vào gara rồi lại nhìn đống chìa khóa trong tay ông cụ, vui mừng nói: "Wow!"
Rồi cậu giật lấy đống chìa khóa, nhét vào tay Cố Vân Tịch: "Nhanh lên, nhận đi! Phát tài rồi!"
Cố Vân Tịch nhìn đống chìa khóa trong tay mà không thể nào hiểu nổi.
"Ông à, cái này... quá quý rồi, cháu..." Cô chưa nói hết thì ông cụ Đường đã cười nói: "Đường gia không có ai đi, sao lại không mua cho cháu?"
Cố Vân Tịch ngạc nhiên.
Ông cụ Đường giải thích: "Ông và bác Đường của cháu có xe quân đội, xe này bọn ta không dùng, toàn là loại xe các người trẻ tuổi thích. Hôm nay ra ngoài, thấy nhiều người trẻ trong viện cũng có xe này, nên ông bảo người mang về mười mấy chiếc cho cháu."
“Sau này thích chiếc nào thì lấy, nếu có thời gian, đưa Tiểu Phong ra ngoài chơi một chút. Trong đại viện nhiều người trẻ như vậy, Đường gia không thể lạc hậu được."
"Đúng rồi, còn mấy chiếc xe chưa đến đâu!"
Cố Vân Tịch: "..."
Ông à, ông hào phóng như thế có ổn không?
Ông cụ Đường đã rất lâu rồi không được cảm nhận niềm vui khi cưng chiều con cháu như thế.
Đúng như ông từng nói, Đường gia không thiếu tiền. Trong gia tộc, thực ra ngoài nhánh nhà ông vẫn còn nhiều họ hàng thân thiết. Chỉ là, từ sau biến cố năm xưa xảy ra, ông nản lòng thoái chí, muốn về đơn vị quân đội, không còn màng đến chuyện thế sự.
Nhưng trước kia, người nhà họ Đường đâu phải chỉ biết đi lính, họ kinh doanh cũng rất giỏi.
Sau này, trong nhà chỉ còn lại ông và Đường Vệ Quốc, nhưng sản nghiệp vẫn được duy trì. Họ giao lại cho vài người trong họ tộc và thuê người có chuyên môn quản lý.
Vợ ông khi còn sống rất giỏi quản lý việc kinh doanh trong nhà. Con trai lớn và con gái út tuy đều theo quân đội, nhưng đầu óc làm ăn cũng không tệ, thỉnh thoảng rảnh rỗi về nhà cũng góp không ít ý tưởng cho việc buôn bán.
Hai cô con dâu, khi cưới về cũng mang theo không ít của hồi môn.
Về sau trong nhà chỉ còn lại ông và Đường Vệ Quốc, nhưng những sản nghiệp đó cũng không bị bỏ mặc. Ông giao lại cho người trong tộc và thuê thêm một vài người có chuyên môn quản lý.
Chỉ dựa vào danh tiếng và địa vị của Đường gia, cho dù có kẻ muốn tham một chút cũng không dám trắng trợn làm thất thoát hay chiếm đoạt những tài sản đó.
Những năm qua, họ làm từ thiện rất nhiều, quyên góp cũng không ít, nhưng phần còn lại thì vẫn rất dồi dào.
Dù là ‘lạc đà gầy’ thì cũng vẫn to hơn ‘ngựa béo’. Năm xưa, Đường gia là gia tộc giàu có bậc nhất trong đại viện, đến giờ vẫn chưa hề suy giảm.
Cố Vân Tịch không biết nên nói gì cho phải, chỉ còn biết im lặng. Trong khi đó, Đường Phong đã kéo tay cô chạy thẳng về phía gara.
“Oa! Ngầu quá đi mất!”
Nhìn thấy chiếc siêu xe thể thao cực ngầu kia, cậu bé phấn khích đến mức nhảy cẫng lên vì vui sướng.
…
Phía Đường gia có động tĩnh lớn như vậy khiến không ít người trong đại viện chú ý.
Thấy ông cụ Đường một lúc mang về cả dãy xe sang, ai nấy đều sửng sốt, mắt tròn mắt dẹt.
Đến lúc ông thản nhiên trao cả chùm chìa khóa xe cho Cố Vân Tịch, ánh mắt mọi người càng thêm ngạc nhiên, gần như không tin vào những gì mình vừa thấy.
Cố Vân Tịch dựa vào đâu mà may mắn đến vậy?
Rốt cuộc vì sao Đường gia lại coi trọng Cố Vân Tịch đến thế?
Bao nhiêu là xe sang thế kia!
Không ai ngờ việc đầu tiên sau khi Đường gia trở về lại là... mua xe sang cho Cố Vân Tịch?!
Mà nhìn cách ông cụ Đường cư xử với cô, rõ ràng là rất thân thiết!
Không phải người đặc biệt quan trọng, sao lại tặng một lúc cả chục chiếc xe như thế?
Nếu thật sự là quà tặng cho cô, vậy tại sao lại để trong gara của Đường gia?
Chẳng lẽ sau này Cố Vân Tịch có thể ra vào tự nhiên như người nhà?
Đường gia... rốt cuộc giàu tới mức nào mới được chứ?!
Lục Hạo Vũ và Tiểu Đường cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.
Vừa thấy cả dãy xe là tặng cho Cố Vân Tịch, Lục Hạo Vũ lập tức ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
"Anh ơi anh ơi... Toang rồi anh ơi! Mau ra mà xem đi! Ông cụ Đường vừa tặng cho chị dâu mười mấy chiếc xe sang luôn đó, đúng là giàu nứt vách mà! So với người ta á... anh anh thua xa rồi! A ha ha ha ha!"