Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 806: Chương 806




hông yêu.

Cố Vân Tịch kéo Đường Phong vào lòng, ôm thật chặt, giọng dịu dàng nhưng cũng không kém phần cảm động: “Đây là do em nói trước đấy nhé. Chị không cần biết Đường gia có phải là nhà của chị không, nhưng nếu em đã gọi chị là mẹ, vậy từ giờ chị chính là mẹ em. Chị sẽ nuôi em lớn, còn sau này... em phải là chỗ dựa cho chị đó!”

Đường Phong gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên rồi! Sau này em sẽ chăm sóc chị khi về già. À đúng rồi, sau này chị sinh con, em sẽ giúp chị trông con luôn!”

“Phì…” Cố Vân Tịch bật cười, nước mắt cảm động lưng tròng. Một đứa trẻ như thế, sao lại đáng yêu và hiểu chuyện đến thế chứ?

“Được rồi, quyết định vậy nhé! Nào, lại đây xem mấy mẫu thiết kế này, chị xem em thích kiểu nào, chị sẽ gọi người tới lắp đặt cho.”

Hai chị em ngồi bàn bạc suốt một lúc lâu, chọn được vài mẫu thiết kế. Đường Phong còn phác họa ra mấy bản vẽ, Cố Vân Tịch ngạc nhiên phát hiện, tuy còn nhỏ tuổi nhưng Đường Phong lại biết rất nhiều chữ, còn biết vẽ và làm toán khá tốt.

Một đứa trẻ thế này, đúng là khiến người ta yên tâm vô cùng!

Sáng hôm sau, Cố Vân Tịch dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Khi ông cụ Đường và Đường Vệ Quốc ra ngoài, vừa thấy động tĩnh trong bếp đã sửng sốt.

Dù trong nhà có người giúp việc, vậy mà Cố Vân Tịch lại cùng họ vào bếp làm bữa sáng.

Bữa ăn nhanh chóng được bày biện xong, mọi người cùng ngồi lại ăn sáng với nhau.

Bất ngờ, ông cụ Đường lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Cố Vân Tịch.

“Cái này, cháu cầm đi!”

Cố Vân Tịch ngẩn người.

Ông cụ Đường mỉm cười hiền từ:

“Ông bảo trong nhà nên sửa sang lại một chút. Nhưng ông già rồi, Vệ Quốc lại không có thời gian. Mấy chuyện như thế này nên để người trẻ các cháu làm.”

“Cứ đi xem cháu thích kiểu gì, Tiểu Phong thích gì, cứ thoải mái lựa chọn.”

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp lời, ánh mắt vẫn đầy dịu dàng: “Đừng có tưởng Đường gia ta nghèo nhé! Dù những năm gần đây người trong nhà ít đi, Đường gia sống kín đáo, nhưng không có nghĩa là không có điều kiện.”

“Tiền trong thẻ này cháu cứ dùng. Mật khẩu là ngày sinh của cháu. Thoải mái mua sắm, không chỉ đồ dùng nội thất hay trang trí, mà quần áo của cháu, của Tiểu Phong nữa, cứ chọn những gì mình thích.”

“Chị em các chúa gần như chẳng có đồ đạc gì cả, sau này nếu ở lâu dài thì làm sao được? Ông không thể đi cùng các cháu, nên tự mình đi mua sắm đi. Cháu cứ yên tâm, số tiền trong thẻ này, cho dù cháu trang trí Đường gia xa hoa như Tịch gia, cũng đủ rồi!”

Cố Vân Tịch sững sờ, không biết phải nói gì.

Đường Phong lúc này đang ăn cơm, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Ông cố ơi, nhà chúng ta thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”

Ông cụ Đường cười hiền lành, đáp: “Có thể nói là vậy… Chắc là có tiền! Ông cố nói cho con nghe, mặc dù Đường gia đã nhiều năm không làm gì kinh doanh lớn, nhưng trong đại viện này, chúng ta vẫn có thể coi là có tiền.”

“Dù sao, nhiều năm qua ông và ông nội con cũng chẳng tiêu gì mấy, tiền đều dồn lại. Bên ngoài cũng có không ít tài sản, tiền thì dư dả lắm.”

Cố Vân Tịch nghe mà không biết nói sao, trong lòng có chút bất ngờ.

Vậy là cô… đang ôm được “đùi thổ hào” rồi sao?

Đường Phong cười tủm tỉm nhìn Cố Vân Tịch rồi nháy mắt mấy cái, nói: “Chị Cố cầm đi, sau này chúng ta cũng sẽ là người có tiền rồi! Chị nhìn mấy công tử, tiểu thư trong đại viện này, ai cũng sống xa hoa, sướng như thế! Chị giỏi hơn bọn họ nhiều, tự nhiên phải biết xài tiền hơn họ nữa chứ!”

Cố Vân Tịch: “...”

Giỏi hơn bọn họ thì phải biết xài tiền hơn bọn họ? Đây là logic gì vậy?

Cố Vân Tịch thật sự không dám nhận số tiền này.

“Ông à, không cần đâu. Nếu ông muốn trang trí, thì tiền ông bỏ ra, cháu không phản đối đâu. Đồ của cháu không cần gì nhiều đâu ạ, cháu tự có tiền mà.”

Ông cụ Đường cười hiền từ: “Ông biết cháu có tiền, nhưng mà cháu là cháu, còn ông là trưởng bối. Dù cả đời ông chỉ làm lính, nhưng trong gia tộc cũng có không ít tài sản. Cả đời này của ông, không chi tiêu cho các cháu thì chi tiêu cho ai? Cháu giúp ông chăm sóc Tiểu Phong, giúp ông điều trị bệnh, đó đều là việc cần tiền, phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.