Cậu bé này chỉ mới bảy tuổi, việc biết xưng hô với ông cố như vậy đã là rất khó khăn đối với cậu. Cậu học được từ trong sách, nhưng trong cuộc sống hàng ngày thì cậu không biết phải gọi thế nào cho đúng.
Mọi người trong đại viện đều gọi là "ông cố", vậy cậu tự nhiên cũng làm theo.
Một tiếng "ông cố!"
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến ngây người.
Ông cố sao?
Nói cách khác, theo bối phận, đứa trẻ này chính là cháu trai của Đường Vệ Quốc, là con trai của người con trai Đường gia đã mất từ lâu. Nhưng đứa trẻ này... từ đâu mà đến?
Chưa từng thấy trước đây!
Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình đều ngạc nhiên vài giây. Họ không ngờ rằng ông cụ Đường lại trực tiếp công khai thân phận của Đường Phong như vậy. Trước đó, cả hai còn lo lắng rằng thân phận của Đường Phong có thể sẽ gây ra phiền phức, và tưởng rằng Đường gia sẽ không vội vàng công bố.
Nhưng không ngờ, ông cụ Đường lại chẳng hề e dè gì!
Khi nhìn kỹ sắc mặt của ông cụ Đường, Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình liếc nhau một cái, cả hai đều hiểu ngay.
Rõ ràng ông cụ chẳng có ý định giấu diếm gì!
Giấu diếm chuyện gì cơ?
Có phải lo sợ rằng người phụ nữ kia sẽ có mưu đồ hại Đường Phong không?
Năm đó, Đường Dục bị người ám hại còn có thể nói là không đề phòng, không ngờ bị hãm hại. Nhưng bây giờ Đường gia đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu như Đường Phong vẫn bị người làm hại thì Đường gia còn tồn tại làm gì nữa!
Đường gia đã chịu đựng quá lâu, đã quá oan uổng cho Đường Dục và Đường Phong hơn bảy năm trời. Bây giờ Đường Phong cuối cùng trở về, sao lại còn phải giấu giếm nữa?
Ông cụ không giấu giấm, con cháu Đường gia phải quang minh chính đại hưởng thụ những gì chúng nên có.
Nếu không tìm thấy người phụ nữ kia, chẳng lẽ ông mãi không thể nhận lại cháu trai sao?
Nực cười!
“Được rồi! Mọi người giải tán đi! Đừng đứng xem nữa!”
ông cụ Đường chỉ giới thiệu một chút, không nói nhiều, yêu cầu mọi người giải tán.
Khi ông cụ Đường đã lên tiếng, không ai dám không nghe lời. Dù mọi người rất tò mò về thân phận của Đường Phong và việc Cố Vân Tịch có thể vào Đường gia, nhưng không ai dám bước tới hỏi thêm, vì rõ ràng ông cụ Đường không muốn nói thêm nữa.
Từng người một lần lượt tản ra, một số thì vội vã đi tìm hiểu tin tức, cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Nhã Sanh và mẹ cô ta - Chu Hồng Phương, cùng với Quách Dung.
Cuối cùng, là Vương Thục Phân mang theo đứa trẻ.
Đỗ Nhã Sanh và Quách Dung đứng cạnh nhau, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Đường gia, dõi theo Cố Vân Tịch đang theo Lục Hạo Đình và ông cụ Đường vào trong phòng.
"Không thể nào như vậy được! Tại sao Cố Vân Tịch lại có thể vào được? Mẹ, Đường gia thật sự lợi hại như mẹ nói sao?"
Đường gia đã rời khỏi đại viện hơn hai mươi năm, trong khi Đỗ gia lúc đó còn chưa có cơ hội vào đại viện. Sau một thời gian, Đỗ Quốc Lương đã có sự nghiệp phát triển nhanh chóng và Đỗ gia cũng làm ăn không tệ trong đại viện.
Vì vậy, khi Đường gia trở về, Đỗ Quốc Lương tất nhiên sẽ đi tìm hiểu tình hình của Đường gia. Sau đó, ông dặn dò Chu Hồng Phương phải tiếp xúc nhiều hơn với người của Đường gia.
Đỗ Nhã Sanh cũng theo lời chỉ dạy, nên cô ta biết một chút về Đường gia. Nhưng đối với Đỗ Nhã Sanh mà nói, Đường gia dù sao cũng mới xuất hiện trở lại, cô ta vẫn chưa hiểu rõ về gia tộc này.
Cô ta không biết nhiều về Đường gia, nhưng Quách Dung thì hiểu rõ!
Cô ta là quân nhân của quân đội phương Bắc, chẳng lẽ cô ta không biết Đường Vệ Quốc là ai sao?
Cô ta ngây người nhìn về phía Đường gia, rồi nghe Đỗ Nhã Sanh nói một câu, khẽ cười nhưng mang chút vẻ thê lương.
"Ha ha! Đường gia thật sự lợi hại như vậy sao? Chắc là cô còn không biết Đường gia rốt cuộc là kiểu gia tộc gì đúng không?"
Đỗ Nhã Sanh ngẩn người, quay lại nhìn Quách Dung, gương mặt đầy phấn son, nhưng trong mắt lại lộ rõ chút khó chịu và giận dữ: "Tôi không biết, còn cô thì sao?"
Quách Dung mỉm cười nói: "Đương nhiên tôi biết rồi. Ông cụ Đường là bạn cũ của ông cụ Tịch gia và Lục gia, còn con trai ông ấy, Đường Vệ Quốc, đang là Tổng tư lệnh quân khu phương Bắc của chúng tôi. Cô nghĩ tôi có biết hay không?"
Đỗ Nhã Sanh ngay lập tức đứng sững người.
Những lời này, cô ta từng nghe từ ba mẹ mình, nhưng khi Quách Dung nói ra, nó lại có tác động mạnh mẽ hơn nhiều!
Đỗ Nhã Sanh cũng là một người học ở trường quốc phòng, hiểu rõ về giới này, nên khi nghe Quách Dung nói thế, cô ta cảm thấy sự đố kỵ trào dâng, như bị đâm vào tim.
"Không thể nào! Cô nói bậy! Tôi không tin." Đỗ Nhã Sanh la lên.
Quách Dung cười khẩy, nhìn cô ta với vẻ mỉa mai: "Cô không tin Đường gia có địa vị như vậy sao? Hay là không tin Cố Vân Tịch được Đường gia nâng đỡ?"
"Đường gia không có người thừa kế, đứa bé Đường Phong chắc chắn là ông cụ Đường nhận nuôi. Còn Cố Vân Tịch thì sao? Cô ta cũng không có gia thế gì, là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, chẳng lẽ ông cụ Đường không thể nhận cô ta làm con nuôi sao?"
"Không thể!" Đỗ Nhã Sanh gào lên.
Quách Dung nhìn khuôn mặt vặn vẹo giận dữ của cô ta, trên gương mặt còn có những vết sẹo dù được trang điểm dày cộp cũng không thể che giấu hết. Trong mắt Quách Dung không giấu nổi sự châm chọc, hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, quay người bỏ đi.
Thấy Quách Dung bỏ đi như vậy, Đỗ Nhã Sanh vội vàng kéo tay Chu Hồng Phương, liên tục hỏi: "Mẹ! Mẹ ơi, Đường gia thật sự lợi hại như vậy sao? Tại sao Cố Vân Tịch lại có thể có liên hệ với Đường gia? Nếu... nếu như Quách Dung nói đúng, nếu Đường gia thật sự nhận Cố Vân Tịch làm con nuôi thì... thì Cố Vân Tịch có thể gả cho Lục gia không?"
"Chẳng phải vậy sao? Con gái nuôi thì có gì đặc biệt? Cô ta đâu phải con ruột, đúng không?"