Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 811: Chương 811




Chu Hồng Phương nhìn con gái mình, nhất thời không biết nên nói gì.

Đường gia thuộc dạng gia tộc lớn, địa vị thì ai cũng rõ.

Dù Cố Vân Tịch không phải con ruột của Đường gia, nhưng quan trọng là thái độ của họ đối với cô ta ra sao.

Đường gia không có người thừa kế, cũng chẳng có con gái hay cháu gái ruột. Nếu họ thực sự xem trọng Cố Vân Tịch, thì thân phận của cô chẳng thua kém gì tiểu thư các gia đình danh giá trong khu đại viện.

Ngay cả con cháu Lục gia hay tiểu thư con chính thất của Tịch gia, Cố Vân Tịch vẫn hoàn toàn xứng đáng đứng ngang hàng, miễn là... ông cụ Đường gia chịu đứng sau hậu thuẫn.

Mà xem ra, ông cụ Đường đúng là đang chống lưng cho cô ta thật.

Vừa mới trở về đại viện ngày thứ hai, ông đã cho người mang hàng loạt xe sang tới tặng Cố Vân Tịch.

Đường gia đâu còn ai khác. Ông cụ thì ngồi xe lăn, còn thân phận của Đường Vệ Quốc cũng không thể nào đi những chiếc xe đó. Không cần nói cũng biết, tất cả đều là chuẩn bị riêng cho Cố Vân Tịch.

Trong đại viện cũng không thiếu những gia tộc làm ăn phát đạt, nhưng kiểu như ông cụ Đường vừa về đã mạnh tay tặng ngay từng ấy xe sang cho một đứa trẻ thì đúng là hiếm thấy.

Những gia tộc khác có xe sang đều là mua từng chiếc, góp lại dần dần mới thành số lượng lớn.

Còn ông cụ Đường thì không như vậy.

Đường gia im ắng mấy chục năm, vậy mà vừa trở lại đã có thể ra tay lớn như vậy, đủ thấy nội tình nhà họ sâu tới mức nào.

Chỉ cần nhìn tiếp xem ông cụ còn định làm gì, sẽ biết Đường gia có bao nhiêu thứ khiến người ta thèm muốn.

Chu Hồng Phương nhìn con gái, nghiêm túc nói: “Nhã Sanh, Đường gia không giống những người khác, sau này con không được tùy tiện nữa. Nếu Cố Vân Tịch thực sự có mối quan hệ với Đường gia, thì con phải sống hòa thuận với nó.”

“Chuyện trước đây giữa con và nó không vui vẻ gì, phải quên hết. Không chỉ quên, con còn phải tìm cách để Cố Vân Tịch cũng quên đi, để nó tha thứ cho con, hiểu chưa?”

Đây là giải thích sao? Muốn cô ta lấy lòng Cố Vân Tịch sao?

Đỗ Nhã Sanh sững người.

Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Một năm trước, khi đối diện với Cố Vân Tịch, cô ta vẫn còn là người có xuất thân cao quý trong đại viện, luôn đứng trên cao, coi Cố Vân Tịch là một kẻ đáng thương không có gia thế, chỉ là đám dân quê không đủ tư cách bước vào tầng lớp thượng lưu ở đế đô.

Cho nên, cô ta nhìn Cố Vân Tịch chẳng khác gì nhìn một kẻ hèn mọn.

Vậy mà chưa tới một năm, cô ta lại phải quay sang lấy lòng người mà mình từng khinh thường?

Thấy con gái ngẩn người không nói gì, Chu Hồng Phương cau mày, vừa kéo con đi vào nhà vừa nghiêm túc dặn dò. Bà ta biết con gái mình có thể sẽ không chấp nhận, nhưng vẫn phải dạy bảo cho rõ ràng.

Tính con gái thế nào bà ta hiểu rõ. Thường ngày có ngang bướng, có kiêu ngạo một chút cũng không sao, vì Đỗ gia cho nó vốn liếng đó.

Nhưng trong giới thượng lưu luôn có một quy tắc sinh tồn: tuyệt đối đừng động vào người mà con không thể đụng tới. Dù con có ghét người ta đến đâu, nếu không đủ bản lĩnh để xử lý đối phương, thì chỉ có thể nhịn.

"Nhã Sanh, mẹ nói rõ với con, hiện tại thân phận của Cố Vân Tịch còn chưa chắc chắn, con cứ làm việc của mình, đừng chọc vào nó. Nếu sau này nó thật sự trở thành con gái Đường gia, thì con nhất định phải lấy lòng nó. Ít nhất, đừng để nó ghét con."

"Đừng không phục. Sinh ra trong cái giới này, con bắt buộc phải học cách thích nghi. Thân phận của con tuy cao quý thật, nhưng vẫn có người còn cao hơn. Với những kẻ dưới cơ, con có thể ức hiếp. Nhưng nếu gặp người mạnh hơn, tuyệt đối không được gây chuyện, hiểu chưa?"

Đỗ Nhã Sanh ngơ ngác đi theo Chu Hồng Phương về nhà.

Trong lòng cô ta tràn đầy đố kị và căm hận.

Còn lúc này, Cố Vân Tịch đang ở đâu?

Như lời Chu Hồng Phương nói, không cùng một đẳng cấp, không phục thì sao?

Phải nhịn.

Việc Đường gia đột ngột trở lại vốn đã thu hút sự chú ý, mà ông cụ Đường vừa về đã vung tay một lần mua cả chục chiếc xe sang, lại còn là để tặng cho một người ngoài.

Cách làm phô trương như vậy càng khiến người ta suy đoán về thái độ của Đường gia.

Gần đây, ông cụ Lục đã đến thăm ông cụ Đường vài lần. Chuyện này bên quân đội đều biết cả. Nhưng với cấp bậc như ông cụ Đường, việc có các nhân vật quan trọng thường xuyên tới thăm cũng không phải chuyện hiếm. Dù sao ông cụ Đường cũng từng là thủ trưởng cũ của ông cụ Lục, nên ban đầu khi ông Lục đến thăm hỏi, mọi người cũng chẳng nghĩ nhiều.

Nhưng mới mấy ngày trôi qua chứ?

Ngay sau vài lần ông cụ Lục đến thăm, Đường gia liền chính thức trở về.

Sau khi trở lại, phong cách hành xử của ông cụ Đường hoàn toàn khác với sự khiêm tốn trước đây. Điều đó khiến ai nấy đều chú ý tới từng hành động của Đường gia, đặc biệt là điều tra thân phận thật sự của Đường Phong.

Rốt cuộc cậu bé đó là con nhà ai?

Sao số lại tốt đến thế?

Ông cụ Đường tất nhiên biết trong đại viện có không ít người đang theo dõi nhất cử nhất động của Đường gia. Nhưng ông chẳng hề bận tâm, nói đúng hơn, đó chính là hiệu quả mà ông muốn tạo ra.

Sáng hôm sau, trong lúc ăn sáng, ông cụ Đường hỏi Cố Vân Tịch: "Việc trang trí thế nào rồi?"

Cố Vân Tịch đáp: "Cháu chọn được vài mẫu rồi, nhưng vẫn chưa chốt. Ông có muốn xem qua không?"

Ông cụ Đường cúi đầu húp cháo: "Ông không có ý kiến, các cháu thích là được. Phòng của ông với Vệ Quốc thì giữ phong cách truyền thống là được rồi, hiện đại quá ông không quen. Trước mắt thế này cũng tạm ổn, chỉ cần thay mấy món đồ nội thất cũ là được, trong kho còn sẵn đấy."

"Chủ yếu là tầng hai, các cháu tự xem rồi lo liệu, muốn làm sao thì làm. Đừng tiếc tiền, và nhất là... đừng làm ông mất mặt!"

Cố Vân Tịch khẽ giật mình.

Cô liếc nhìn ông cụ Đường, nhưng ông không nói gì, vẫn cúi đầu húp cháo như cũ.

Lại quay sang nhìn Đường Vệ Quốc, ông nói: "Nhìn bác làm gì? Cho cháu tiền thì cứ tiêu, lớn từng này rồi, tiêu tiền còn cần bác dạy nữa à?"

Cố Vân Tịch: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.