Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 816: Chương 816




Quả nhiên, người đàn bà đó không bao giờ để cô được yên ổn. Mỗi lần cô vừa có chút tin tốt hay bước tiến trong sự nghiệp, bà ta liền tìm cách tung tin xấu, kéo cô xuống bùn.

Lần này cũng chẳng khác gì.

Thật ra, cái lý do và câu chuyện họ dựng lên… rõ ràng đầy lỗ hổng.

Nhưng điều đáng tiếc là, giới truyền thông chẳng bận tâm đến những kẽ hở ấy. Họ thậm chí còn chẳng thèm điều tra sự thật. Mà cũng chẳng mấy ai để tâm đến việc Cố Vân Tịch có bị oan uổng hay không.

Vì điều họ cần... là tin nóng!

Giới giải trí gọi là "bát quái" cũng vì lý do đó. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là: chẳng ai quan tâm thật – giả, điều quan trọng là phải có cái để bàn tán.

Truyền thông không cần sự thật. Họ cần chủ đề, cần nội dung để giật tít, cần một cái tên để kéo view.

Hôm nay, dù đúng hay sai, truyền thông sẽ đưa tin rằng cô không nhận những người thân nghèo khó, bị họ tìm đến tận cửa, lạnh lùng không quan tâm. Chỉ cần cô để mọi chuyện trôi qua, danh tiếng cô sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Khi cơn bão truyền thông qua đi, có lẽ lúc đó sẽ có người bắt đầu quan tâm xem cô có thực sự bị oan hay không, nhưng lúc ấy, mọi chuyện đã quá muộn.

Với một minh tinh như cô, sự nghiệp có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát nếu có người thân vạch trần những điều xấu về mình, nói rằng cô bất hiếu, không chăm sóc gia đình, không về thăm nhà, hay những thói hư tật xấu khác. Đây không phải là chuyện hiếm trong ngành giải trí.

Vì người thân lên tiếng, dù cô có phản bác thế nào, vẫn sẽ có người cho rằng "Gia đình nói thế, còn giải thích cái gì?"

Người sắp xếp chuyện này rõ ràng rất hiểu cách thức hoạt động của truyền thông. Nếu hôm nay cô không xử lý tốt chuyện này, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại.

Cố Vân Tịch khẽ mỉm cười, rồi thấp giọng nói với Lục Hạo Đình vài câu.

Lục Hạo Đình gật đầu, sau khi nghe xong, lập tức ra lệnh cho tất cả bảo vệ thông qua tai nghe, yêu cầu họ đẩy các phóng viên ra ngoài, tách biệt cô khỏi đám đông.

Cố Vân Tịch vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, còn Lục Hạo Đình thì đứng bên cạnh cô, bảo vệ cô.

Dù xung quanh có bao nhiêu phóng viên la hét ầm ĩ, Cố Vân Tịch vẫn giữ im lặng, không nói gì.

Khi các nhân viên an ninh đẩy các phóng viên ra ngoài, không khí lập tức trở nên căng thẳng, rất nhiều phóng viên bắt đầu cảm thấy phẫn nộ.

"Cố Vân Tịch, sao cô không định trả lời phỏng vấn? Cô định đuổi chúng tôi đi à?"

"Đừng có cái kiểu này, sao lại không cho phỏng vấn? Cô sợ gì sao? Quả thật là chẳng quan tâm gì đến gia đình đúng không?"

"Cố Vân Tịch, cô có gì để nói không?"

Cố Vân Tịch không để ý đến những tiếng la hét xung quanh. Cô đã xác định rằng trong đám phóng viên này chắc chắn có người được đối phương mời đến để gây rối. Cô không trả lời một lời nào, chỉ đứng yên tại chỗ.

Người chủ trì lúc này cũng ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ rằng sự việc lại phát triển đến mức này.

Lục Hạo Đình liếc nhìn người chủ trì, rồi giơ tay ra nói: "Đưa microphone cho tôi!"

Người chủ trì còn hơi lúng túng, nhưng vội vàng đưa micro cho Lục Hạo Đình.

Lục Hạo Đình cầm micro, nhìn mọi người và nói: "Các vị, hiện trường có một sự cố nhỏ, mong mọi người không hoảng loạn, đừng kích động. Mọi người lùi lại một chút, không phải là yêu cầu các bạn rời đi đâu, chỉ là... nếu mọi người tản ra một chút, góc nhìn sẽ tốt hơn. Đừng đứng quá gần, phóng viên phía sau sẽ không thể chụp được."

Cố Vân Tịch: "..."

Đám đông: "..."

"Mọi người, làm ơn tản ra một chút! Góc nhìn sẽ tốt hơn nhiều, phóng viên phía sau nhanh chóng tìm vị trí, chỉnh lại máy quay, chuẩn bị ghi hình!"

Cố Vân Tịch: "..."

Đám đông: "..."

Cố Vân Tịch đứng gần Lục Hạo Đình, nhìn dáng vẻ của anh. Anh đeo kính đen, khẩu trang, khuôn mặt bị che khuất hoàn toàn, nhưng cô chẳng cần phải nhìn cũng biết dưới lớp che đó là một gương mặt kiêu ngạo đến mức nào.

Kiêu ngạo như thế, thật sự không sao sao?

Có lẽ Lục Hạo Đình quá mạnh mẽ, lại không hề ngăn cản việc phóng viên tác nghiệp, vì vậy mọi người nhanh chóng bị bảo vệ ép lùi về phía sau. Tất cả bảo vệ tạo thành một vòng tròn, các phóng viên bị đẩy ra ngoài, trong khi Vương Thục Trinh cùng những người khác lại bị kẹt lại ngay trong vòng tròn ấy.

Phóng viên xung quanh giờ mới có thể nhìn thấy khá rõ ràng, góc nhìn đã được cải thiện nhiều.

Đám người vốn đến đây để gây chuyện, giờ lại bị cô lập ngay giữa đám đông, khiến Vương Thục Trinh và cậu hai Vương không khỏi cảm thấy thế đứng của mình đang yếu dần.

Cố Vân Tịch lạnh lùng nói: "Các người là ai?"

Một câu hỏi của cô như khiến Vương Thục Trinh bừng tỉnh.

Vương Thục Trinh lập tức trở nên đau lòng, mặt mày nhăn nhó: "Vân Tịch, sao con có thể như thế? Con thật sự không muốn nhận mẹ sao? Mẹ là mẹ của con! Năm đó mẹ phải rời bỏ con là bất đắc dĩ, nhưng chúng ta là mẫu nữ, máu mủ tình thâm mà! Sao con có thể nhẫn tâm như vậy, không nhận mẹ?"

"Con đã lớn rồi, con có bản lĩnh, có người giúp đỡ, vậy nên không cần mẹ phải làm gì nữa đúng không? Mẹ không muốn gì từ con cả, chỉ muốn gặp con thôi mà!"

"Mẹ biết nhà cậu hai con khó khăn, bà ngoại bệnh nặng, cháu con cũng bệnh nghiêm trọng, chúng ta đang lâm vào tình thế nguy hiểm, con thật sự muốn thấy chết mà không cứu sao?"

Vương Thục Trinh rất đau khổ, ánh mắt bà ta đầy tuyệt vọng, giọng nói nghe như sắp không kiềm chế được cảm xúc.

Cậu hai đứng bên cạnh, khuôn mặt ông ta đầy tức giận: "Cố Vân Tịch, cô đúng là một con Bạch Nhãn Lang*, chúng tôi nuôi cô lớn như vậy, cô lại đối xử với mẹ cô như thế sao? Không nhận chúng tôi thì thôi, nhưng mà đó là mẹ cô đấy, cô thật sự không nhận mẹ cô sao?"

*Bạch Nhãn Lang (白眼狼) là một từ lóng trong tiếng Trung, mang ý nghĩa miệt thị và ám chỉ một người vô ơn, không biết ơn những người đã giúp đỡ mình. Từ này có thể dịch là "con sói mắt trắng" hoặc "con sói vô ơn." Trong văn hóa Trung Quốc, "Bạch Nhãn Lang" là cách nói chỉ người con cái hoặc người thân nào đó sau khi nhận được sự nuôi dưỡng, giúp đỡ của người khác, đặc biệt là cha mẹ hoặc người thân, lại quay lưng, không biết ơn và đối xử tệ bạc với những người đã giúp đỡ mình.

Ngay lập tức, đám phóng viên gây chuyện xung quanh bắt đầu ầm ĩ lên, cả đám xôn xao, tiếng ồn ào vang khắp nơi, tất cả đều đang chỉ trích cô.

"Trời ơi! Mẹ ruột mà cũng không nhận, vậy còn là con người không?"

"Chắc là nổi tiếng rồi, nên thấy chướng mắt với gia đình trước kia!"

...

Có người đứng về phía Vương Thục Trinh, bọn họ đắc ý nhìn xem phản ứng của Cố Vân Tịch.

Đáng tiếc, Cố Vân Tịch không có chút phản ứng nào.

Cô cứ thế đứng im một chỗ, mặc cho bọn họ ồn ào, chỉ đến khi họ ngừng lại, cô mới cầm lấy micro, mở miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.