Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 817: Chương 817




“Giấy giám định quan hệ người thân đâu?”

Câu nói này là nói với Vương Thục Trinh.

Vương Thục Trinh sững sờ! Biểu cảm rõ ràng có gì đó không đúng.

Cố Vân Tịch lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, trước đây ông ngoại từng nói mẹ tôi đã mất từ lâu. Bây giờ bà nói bà là mẹ ruột tôi? Vậy thì đưa kết quả giám định ADN ra, tôi sẽ tin.”

“Khi tôi mới bảy tuổi, tôi đã không còn gặp cái người gọi là ‘mẹ’ nữa. Từng đó năm rồi, tôi đã chẳng còn chút ấn tượng gì.”

Vương Thục Trinh: “…”

Mọi người xung quanh: “…”

Vương Thục Trinh cứng họng không nói được gì, trong khi ông cậu Hai ở bên cạnh thì bốc hoả: “Giám định ADN gì chứ? Cháu là con ruột của nó đấy! Đây là em gái ruột của tôi, chẳng lẽ tôi lại không nhận ra nó là ai? Nó chính là mẹ cháu!”

“Thế thì lấy kết quả giám định ra xem đi.”

“Không cần giám định gì hết, nó là mẹ ruột của cháu! Cháu…”

“Nếu bà ấy không dám xét nghiệm ADN, thì rõ ràng bà ấy chẳng phải mẹ ruột tôi, đúng không?”

Vương Thục Trinh lập tức hoảng loạn.

Ông cậu Hai thì chết lặng tại chỗ!

Các phóng viên xung quanh cũng tạm ngưng ồn ào. Ai cũng cảm thấy, chuyện này sắp vỡ lở to rồi!

Cố Vân Tịch cầm micro, giọng nói vang lên rõ ràng giữa không gian đầy người.

“Năm tôi bảy tuổi, ba mẹ đã bỏ rơi tôi. Từ đó đến nay chưa từng hỏi han lấy một lần. Bà ấy không phải đã tái giá vào một gia đình giàu có sao? Bao nhiêu năm qua không hề đoái hoài gì đến đứa con gái nhà quê như tôi. Vì không phải con ruột nên bà ấy không quan tâm cũng đúng thôi, phải không?”

Môi Vương Thục Trinh run lên, không nói nên lời.

Cố Vân Tịch nhếch môi cười lạnh: “Thấy tôi nổi tiếng rồi, bà ấy mới mò đến nhận người thân, còn muốn quản lý tài chính giúp tôi, nói gì mà sống trong hào môn không dễ dàng, con trai bà cần tiền tiêu, nên tôi… người chị “cùng mẹ khác cha” này phải giúp đỡ?”

“Hừ!” Cô cười nhạt: “Loại người như vậy mà cũng dám tự nhận là mẹ tôi? Tôi không nhận đấy! Rồi sao nào?”

Ông cậu Hai thực ra cũng không rõ lắm về thân thế của Cố Vân Tịch. Nghe đến đây thì hoàn toàn bối rối, không biết nên phản ứng ra sao.

Vương Thục Trinh ngơ ra vài giây, sau đó lập tức tiếp tục diễn vai tội nghiệp: “Vân Tịch, mẹ là mẹ của con mà! Là mẹ ruột của con đó! Con sao có thể không nhận mẹ được? Chẳng lẽ vì con có chỗ dựa rồi, có tiền rồi thì quay lưng luôn với mẹ? Mẹ là mẹ ruột của con, con có biết nhà cậu Hai con khó khăn cỡ nào không? Con là minh tinh, kiếm tiền dễ như trở bàn tay, giúp người nhà một chút có gì là quá đáng? Vân Tịch… con không thể nhẫn tâm như vậy được!”

Cố Vân Tịch khẽ nhíu mày. Không hiểu sao, cô cứ thấy Vương Thục Trinh có gì đó… kỳ quái?

Cô liếc nhìn bà ta vài lần, không lên tiếng đôi co. Thay vào đó, cô nhìn thẳng vào ông cậu Hai và gia đình ông ta, bước lên mấy bước, giơ tay ra lạnh lùng: “Đưa hồ sơ bệnh án ra xem.”

Cậu Hai Vương ngớ người: “Hồ sơ gì cơ?”

Cố Vân Tịch cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Chẳng phải ông vừa nói mẹ ông và thằng cháu trai bệnh nặng lắm, tốn hết tiền bạc, chạy khắp nơi mới tới tìm tôi cầu cứu à? Vậy hồ sơ bệnh án đâu? Kết quả khám chữa bệnh đâu? Đưa ra cho tôi xem đi. Đến mức “tán gia bại sản” như ông nói, thì chắc chắn phải có đi bệnh viện rất nhiều lần chứ?”

Sắc mặt cả nhà Vương gia lập tức biến sắc.

Vì bọn họ… có đi khám bệnh đâu mà có bệnh án?

Cố Vân Tịch nhướng mày, cười lạnh: “Sao thế? Đến cả bệnh án cũng không có nổi?”

Cậu Hai Vương bực bội quát lên: “Lấy đâu ra bệnh án? Khám mấy lần mà có khỏi đâu, giữ lại cũng vô dụng, vứt hết rồi!”

Cố Vân Tịch gật đầu, lạnh giọng: “Vậy nói tôi nghe, là khám ở bệnh viện nào? Tôi gọi người xác minh ngay, coi thử mấy người có thật sự từng đi khám không.”

“Cô…” Cậu Hai Vương đỏ mặt tía tai, nói không nên lời.

Vương Thục Trinh lúc này chen vào, cố gắng níu kéo: “Vân Tịch, dù gì ông ấy cũng là cậu Hai của con, con đừng làm căng như vậy…”

Cố Vân Tịch lập tức cao giọng, ánh mắt sắc lạnh: “An Thế Lâm năm xưa nói với tôi rất rõ: Tôi KHÔNG phải con ruột của ông ta! Nên bà đừng đứng đó diễn nữa!”

Vương Thục Trinh chết sững.

Ngay sau đó, Vương Thục Trinh bắt đầu gào lên như thể bị chạm đúng dây thần kinh: “Con là con gái ruột của mẹ! Con là con gái của mẹ mà! Mẹ là mẹ ruột của con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?”

“Ngay cả mẹ ruột mà cũng không nhận, lương tâm con bị chó ăn rồi à? Hu hu hu, mọi người nhìn đi! Đây chính là Cố Vân Tịch đấy! Giờ nổi tiếng, giàu có rồi thì coi thường họ hàng nghèo khổ như chúng tôi! Chúng tôi lặn lội đến tận đây tìm nó, vậy mà nó dám không nhận! Trời ơi, tôi thật sự uổng công sinh ra đứa con gái thế này, hu hu hu…”

Cố Vân Tịch nhíu mày càng lúc càng chặt.

Vương Thục Trinh này… Có gì đó… rất sai.

Vương Thục Trinh hôm nay cư xử quá bất thường!

Cô liếc nhìn bà ta thật kỹ. Nhưng trước mặt bao nhiêu phóng viên, cô vẫn phải xử lý cho gọn ghẽ, không thể để họ có cớ viết bậy.

Cố Vân Tịch cầm mic, giọng nói rõ ràng lạnh như băng: “Bà vốn dĩ không phải mẹ ruột của tôi. Năm xưa không phải vì ham gả vào hào môn, bà đã thẳng tay bỏ rơi tôi sao? Từng ấy năm, chưa một lần hỏi thăm, giờ thấy tôi thành danh thì bỗng dưng xuất hiện, đòi nhận lại con gái?”

“Vương Thục Trinh, bà quên mất nhà chồng của bà đã cảnh báo những gì sao?”

Cô nhìn thẳng vào bà ta, giọng chậm rãi nhưng sắc như dao: “Đây là hào môn… là hào môn đỉnh cấp ở đế đô. Bà xuất hiện vừa giả nghèo vừa khóc lóc ăn vạ, không chỉ làm mất thể diện gia đình bà, mà còn khiến bà bị giới thượng lưu tẩy chay hoàn toàn.”

“Bà nghĩ những quý bà danh môn kia sẽ chấp nhận một người như bà sao? Bọn họ sẽ đàm tiếu, sẽ cười vào mặt bà… Bà còn mặt mũi nào ngồi chung bàn trà với họ không?”

Đôi mắt Vương Thục Trinh thoáng run rẩy, bà ta sững người nhìn chằm chằm Cố Vân Tịch, như bị đánh trúng điểm yếu chí mạng.

Cố Vân Tịch nhìn thẳng vào mắt Vương Thục Trinh, không hề né tránh, từng câu từng chữ sắc lạnh như dao: “Các người rõ ràng là cố tình sắp đặt! Ai xúi giục các người đến đây gây chuyện?”

“Tôi là do ông ngoại nuôi lớn. Cái người gọi là “cậu hai” đó năm xưa chưa từng nuôi tôi một ngày nào! Ông ta đi mà lo cho mẹ ruột của mình đi, bà cụ kia là mẹ ruột ông ta, chứ chẳng có quan hệ máu mủ gì với tôi cả!”

“Ông ta không phải con ruột ông ngoại tôi, chỉ là con nuôi thôi. Giờ còn bắt tôi gọi mẹ ruột của ông ta là bà ngoại? Bắt tôi phải lo tiền thuốc thang, viện phí cho cả nhà ông ta? Dựa vào cái gì? Tôi có nợ gì họ sao?”

Giọng cô đanh lại, dứt khoát từng lời: “Hồi ông ngoại tôi mất, cái người gọi là “cậu hai” này còn muốn đem tôi gả cho người ta để đổi lấy sính lễ! Người như vậy tôi tuyệt đối không nhận. Một người đến ba nuôi còn không thèm nhận thì lấy tư cách gì mà bắt tôi phải gọi là cậu?”

Ánh mắt Vương Thục Trinh bắt đầu mờ đục, sắc mặt cứng lại, lộ rõ sự bối rối, nhưng vẫn không chịu buông tha.

Cố Vân Tịch nhếch môi, giọng trầm xuống, như một cú đánh trí mạng: “Nói đi, ai sai các người tới đây? Vương Thục Trinh, bà dám nói tôi là con gái của bà? Năm đó bà vứt bỏ tôi không chớp mắt, giờ lại muốn làm người mẹ đau lòng thương con sao?”

“Đừng diễn nữa. Tôi hỏi bà, bao giờ bà quan tâm tới ai khác ngoài bản thân mình chưa? Bao giờ bà có tình cảm sâu đậm với anh trai, với mẹ rồi? Tự dưng hôm nay xuất hiện, nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc lóc kể khổ, bà diễn cũng phải có giới hạn chứ?”

Toàn bộ hội trường lặng đi. Các phóng viên nín thở, không ai dám cắt ngang. Ống kính hướng về phía Vương Thục Trinh đang cứng đờ, cả người như bị bóc trần ngay trước ánh đèn sân khấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.