Lục Hạo Vũ vò đầu bứt tai cả buổi, vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào. Tâm trạng tụt dốc không phanh, cảm giác thất bại đè nặng, đang chán nản thì Cố Vân Tịch vừa bước vào đã buông một câu khiến cậu ta bất ngờ: “Tiến bộ rồi đấy nha!”
Lục Hạo Vũ hơi ngượng, gãi gãi đầu cười hì hì.
Về mảng máy tính, Cố Vân Tịch là dân chuyên chính hiệu, chỉ cần liếc qua là biết ngay trình độ của cậu ta ra sao.
Tiểu tử này đúng là lên tay nhanh thật!
Có tài đấy!
Cố Vân Tịch vừa cười vừa vỗ vỗ ghế bên cạnh, gọi: “Lại đây, để chị dạy cho! Ngồi vô!”
Rồi quay sang nói: “Tiểu Phong, chạy xuống lấy cây kem cho chị ăn nha!”
“Dạ vâng ạ!”
Đường Phong lon ton chạy xuống lầu như cơn gió. Trong lúc đó, Cố Vân Tịch ngồi vào chỗ của Lục Hạo Vũ, bắt đầu chỉ dẫn chi tiết. Còn chưa đến mấy phút sau, Đường Phong đã chạy về, giơ cây kem lên đưa tận miệng cho cô: “Nè chị, cho chị ăn trước!”
Đây là loại kem ngọt ngào dạng cây, nhỏ xíu như kẹo mút, Đường Phong trực tiếp đút vào miệng cô luôn cho gọn.
Ba người, mỗi người một cây kem, vừa ăn vừa tụ lại trước màn hình máy tính. Đường Phong tuy nhỏ nhưng cũng chăm chú nhìn, bộ dạng chăm chú không khác gì hai người lớn bên cạnh.
Lục Hạo Vũ nhìn một hồi mà ngạc nhiên tròn mắt: “Ơ khoan! Khoan đã! Em cũng hiểu cái này luôn á?”
Đường Phong thò đầu lại gần nhìn một lúc, rồi đáp tỉnh bơ: “Em chỉ hiểu chút xíu thôi. Cái này với em vẫn hơi cao siêu, vì em chưa học sâu mấy cái này.”
Lục Hạo Vũ: “…”
Cố Vân Tịch: “…”
Chưa học sâu mà mới liếc đã biết đây là dạng khó nhằn, lại còn nói nhẹ tênh là “chỉ hiểu chút xíu”?
Không phải chứ, em vẫn chỉ là một đứa nhóc bảy tuổi thôi mà!
Cố Vân Tịch đột nhiên cảm thấy, hình như mấy người cô quen… đều không phải người bình thường!
Lục Hạo Đình là kiểu toàn năng bá đạo, mới mười mấy tuổi đã vô quân đội huấn luyện chính quy, vậy mà vẫn học đủ thứ "trái ngành", kỹ năng đầy mình như hack cheat game vậy.
Lục Hạo Vũ thì cũng là một thiên tài bẩm sinh, chưa từng qua đào tạo chuyên nghiệp gì, mà mới tí tuổi đầu đã làm được những thứ khiến người lớn cũng toát mồ hôi.
Còn bây giờ thì sao?
Một bé con mới bảy tuổi, hồi nhỏ thì sống lang bạt đầu đường xó chợ, bị người ta truy sát như cơm bữa, vậy mà không những sống sót ngon lành mà còn thông minh đến đáng sợ, thứ gì cũng hiểu biết, cái gì cũng làm được.
Đám biến thái này, rốt cuộc là học kiểu gì thế không biết?
Cũng là 24 giờ một ngày, tại sao người ta như bật hack còn mình thì...
Cố Vân Tịch âm thầm tự hỏi, rồi lại tự vỗ vai an ủi bản thân: Ừm, thôi thì mình cũng được xem là "biến thái" nốt, nên tụi này nó như vậy chắc cũng là bình thường thôi, ha?
Cố Vân Tịch cảm thấy vui hẳn lên!
Ngón tay cô tiếp tục gõ nhanh trên bàn phím, âm thanh lách cách vang lên liên tục.
Càng nhìn, mắt Lục Hạo Vũ càng sáng rực: “Wow wow! Chị ngầu thật đấy! Nhanh nhanh nhanh! Trời ơi, cái tên khốn kia lại tới phá nữa rồi!”
Trên màn hình hiện rõ có kẻ đang tấn công. Cả Cố Vân Tịch lẫn Lục Hạo Vũ đều nhận ra điều đó ngay lập tức.
Cố Vân Tịch hỏi: “Cái tên này thường xuyên tấn công máy của em à?”
Lục Hạo Vũ nghiến răng nói: “Không phải thường xuyên, nhưng cũng đâu phải lần đầu! Lần trước em làm cả đống thứ… mấy cái dự án ở trong đó suýt nữa bị hắn cướp trắng số liệu. Nếu không nhờ chị giúp em dựng hệ thống tường lửa cực mạnh thì em tiêu rồi! Cái tên đó đúng là chơi bẩn!”
Cố Vân Tịch nhướng mày, ánh mắt hơi lạnh: "Quá đáng vậy sao? Để chị xử hắn cho!"
Mắt Lục Hạo Vũ lập tức sáng như đèn pha: “Được được! Mau lên chị! Nhanh xử tên đó giùm em với!”
Cố Vân Tịch tiếp tục gõ bàn phím không ngơi tay, tốc độ nhanh đến mức chỉ nghe thấy âm thanh dồn dập. Lục Hạo Vũ ngồi bên cạnh càng xem càng phấn khích, không ngừng kêu “ồ” “á” như đang xem phim hành động.
Đường Phong thì ngồi bên cạnh, tuy không hiểu lắm, nhưng cũng nghiêng đầu nhìn học hỏi, mắt tròn xoe, mặt rất chăm chú.
Ba người chăm chú dán vào màn hình, không khí trong phòng như một tổ hacker thực thụ.
Ngay lúc đó - cạch!
Cửa phòng đột ngột bị mở ra.
Thẩm Hương Lan dẫn theo Thẩm Thanh Mai bước vào, tay còn cầm mấy bộ quần áo mới, gương mặt rạng rỡ, cười tươi như hoa: “Hạo Vũ à, lại đây xem thử đồ mới mà chị họ mua cho con nè, toàn là hàng đắt tiền đấy…”
Vừa mới bước vào, bà ta đã thấy con trai mình đang ngồi sát rạt bên cạnh Cố Vân Tịch, cả hai chăm chú nhìn màn hình, khí thế còn cực kỳ ăn ý, nhìn vào thì thân thiết thấy rõ!
Thần kinh nhạy cảm của Thẩm Hương Lan lập tức bị đâm trúng. Cảnh tượng đó khiến bà ta như bị điện giật!
Quá mức kinh hoàng!
Bà ta trừng mắt nhìn Cố Vân Tịch, giọng the thé đầy tức giận: “Cố Vân Tịch, cô đang làm gì với con trai tôi vậy hả?!”
Cố Vân Tịch: “…”