Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 842: Chương 842




Lục Hạo Vũ kêu lên: “Ôi mẹ ơi, mẹ hét cái gì vậy chứ? Chị Vân Tịch đang dạy con... cái này... học máy tính mà! Có chuyện thì đợi chút rồi nói! Bọn con đang đến đoạn cao trào nè!”

Cậu vội vàng nói tiếp: “Nhanh nhanh nhanh chị ơi! Đừng dừng lại, lỡ mà thua thì toi luôn đó!”

Cố Vân Tịch quay đầu nhìn màn hình, ngón tay lại tiếp tục lướt nhanh trên bàn phím, bình tĩnh nói: “Yên tâm, dễ gì mà thua. Cái tên này chắc chắn không phải đối thủ của chị!”

Thẩm Hương Lan sau khi hét lên một tiếng thì thấy con trai mình không thèm liếc mẹ mình lấy một cái, còn bảo bà đi ra?

Bà ta vốn không hiểu gì về máy tính, Thẩm Thanh Mai cũng vậy, hai người cứ tưởng Cố Vân Tịch đang dụ dỗ Lục Hạo Vũ chơi bời lêu lổng, liền tức đến bốc hỏa!

“Cố Vân Tịch! Cô dám dụ dỗ con trai tôi hư hỏng? Tôi không để yên cho cô đâu!”

Bà ta vươn tay muốn kéo Lục Hạo Vũ ra: “Hạo Vũ à, con không được nghe lời cô ta! Cô ta đang cố tình đó, cố tình muốn dụ con đi vào con đường sai lầm!”

Lục Hạo Vũ ngẩn người, hoàn toàn không hiểu nổi logic của mẹ mình là cái quái gì. Dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ, thỉnh thoảng vẫn giữ lại vài nét ngây thơ của con nít.

Một đứa trẻ khi đang mải mê chơi game hoặc tập trung làm một việc gì đó, nếu đột nhiên bị ai đó làm gián đoạn, đầu óc nó thường chưa kịp xử lý nổi chuyện gì đang xảy ra.

Lục Hạo Vũ lúc này cũng thế, những lời Thẩm Hương Lan nói gần như chỉ lọt vào tai rồi trôi tuột đi mất, tư duy của cậu vẫn hoàn toàn dừng lại ở cái màn hình máy tính chứ không phải mẹ mình.

“Ai nha mẹ, đừng có kéo con mà! Con có làm gì đâu… Ôi chết rồi, mẹ tránh ra coi! Cái tên kia nó giảo hoạt lắm đấy!”

Chưa dứt lời, toàn bộ sự chú ý của cậu lại tiếp tục quay về phía màn hình.

Thẩm Hương Lan lúc này thì tức đến phát điên!

Đứa con trai bà dồn hết tâm huyết nuôi lớn, là chỗ dựa duy nhất của bà ở Lục gia, là hy vọng cho tương lại, giờ lại bị Cố Vân Tịch “làm hư” thành ra thế này?

Cảm giác giống như cả tương lai của mình bị người khác đạp đổ vậy!

Đối với một người mẹ, không gì khó chịu hơn việc thấy con mình bị người khác dụ dỗ, phá hỏng.

Trong cơn tức giận tột độ, Thẩm Hương Lan hét lên: “Cố Vân Tịch! Cô cút đi cho tôi! Cút khỏi đây ngay lập tức!”

Giọng hét kia bén nhọn, chói tai đến nhức đầu!

Đường Phong bị âm thanh ấy chọc đến nỗi nhíu mày tợn lại, cả khuôn mặt cau có, bực bội lên tiếng: “Vị nãi nãi này, ngài có thể bình tĩnh một chút được không? Chị Cố đang…”

“Mày vừa gọi tao là gì?” Thẩm Hương Lan trừng mắt, ngắt lời.

Đường Phong: “…”

Dựa theo vai vế thì đúng là phải gọi là "bà" thật đấy… chẳng lẽ lại gọi là “dì”?

“Có chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp, mang theo từ tính vang lên ngoài cửa.

Lục Hạo Đình bước vào, ánh mắt sắc lạnh, không vui nhìn chằm chằm Thẩm Hương Lan.

Anh vừa nghe rõ ràng, người phụ nữ này dám bảo Vân Tịch “cút”?

“Dì, hình như dì nhầm rồi.”

“Đây là Lục gia, Vân Tịch là cháu dâu của Lục gia. Dì không có tư cách đuổi cô ấy đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ bá đạo lạnh lùng của Lục Hạo Đình, Thẩm Hương Lan càng giận đến mức nghẹn họng, chẳng biết trút đi đâu.

Dạo gần đây, Thẩm Thanh Mai suốt ngày dẫn bà đi mua sắm, quần áo, túi xách, trang sức hàng hiệu, những thứ mà nửa đời người bà còn chưa từng dám nghĩ tới.

Cuộc sống như quý phu nhân khiến Thẩm Hương Lan nhất thời lạc lối, cứ ngỡ mình thật sự là “phu nhân hào môn” quyền lực ai cũng phải nể.

Lúc này bà tức giận hét lên: “Nó còn chưa gả vào Lục gia, thì chưa phải dâu con gì hết! Tôi hoàn toàn có quyền đuổi nó đi! Không lo làm chính sự, lại tới dụ dỗ con trai tôi, loại tai họa thế này cả đời cũng đừng mơ bước vào cửa Lục gia tôi!”

Ánh mắt của Lục Hạo Đình lập tức trở nên sắc lạnh và nguy hiểm.

Anh nhìn về phía ba người đang ngồi chơi bên bàn máy tính.

Cố Vân Tịch đội một chiếc mũ hình cọng cỏ xanh trên đầu, Đường Phong thì đeo kính râm to tướng, còn Lục Hạo Vũ mặc quần áo đơn giản.

Cả ba ngồi sát nhau, nghiêng đầu nhìn anh, trong miệng mỗi người còn đang ngậm… một cây kem nhỏ!

Rõ ràng chỉ là ba đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, vậy mà Thẩm Hương Lan này lại phát điên như thể có đại họa gì xảy ra!

Thẩm Thanh Mai thấy cơ hội đến, lập tức chen lời, giọng điệu dịu dàng:

“Hạo Đình, anh đừng giận mà. Thành tích của Tiểu Vũ vẫn luôn rất tốt, cô cô từ trước đến giờ đều rất quan tâm đến chuyện học hành của nó.”

“Giờ Cố Vân Tịch lại dẫn nó chơi game, mê mẩn như vậy, cô cô nhất thời không kìm được cơn giận. Chuyện không nghiêm túc như thế, cô cô tất nhiên là không muốn Tiểu Vũ dính vào.”

Cô ta vốn nghĩ mình biểu hiện như thế là vừa dịu dàng lại biết điều, nhất định sẽ khiến Lục Hạo Đình chú ý, thậm chí có chút cảm động.

Kết quả... Lục Hạo Đình chẳng thèm nhìn cô ta một cái.

Anh trực tiếp bước đến trước mặt Cố Vân Tịch, cúi người xuống, nâng cằm cô lên, khẽ hôn vào khóe môi, tiện tay lấy luôn cây kem nhỏ trong miệng cô ra… rồi đưa thẳng vào miệng mình.

Sau đó, không quên từ trong tay Đường Phong lấy thêm một cây mới, nhét lại cho cô.

Khoảng cách hai người gần đến mức... gần như chóp mũi chạm vào nhau.

Giọng anh thấp trầm, mang theo ý cười rõ ràng:

“Xem ra, hôn lễ của chúng ta... phải tổ chức sớm hơn rồi. Anh cần chuẩn bị nhanh hơn mới được.”

Cố Vân Tịch lập tức trừng to mắt, mặt đỏ như gấc chín.

Cứ thế bị hắn áp sát gần sát rạt, mắt cô trợn to, quai hàm vẫn còn đang bị nhét que kem.

“Anh... đang chuẩn bị hôn lễ thật à?”

Lục Hạo Đình bình thản gật đầu: “Ừ.”

Câu đó vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Hương Lan và Thẩm Thanh Mai lập tức biến đen như đáy nồi…

Còn gì đả kích hơn câu này?

Không thể không nói, Lục Hạo Đình thật sự rất biết cách chiều Cố Vân Tịch, sự nuông chiều này, không phải người bình thường có thể làm được.

Cố Vân Tịch có thân thế như vậy, nội tâm vốn có phần yếu đuối, lại là kiểu con gái dễ bị tổn thương bởi những lời cay độc. Lời vừa rồi của Thẩm Hương Lan, nếu đổi là trước đây, đã đủ khiến cô đau lòng thật sâu.

Nếu Lục Hạo Đình - người bạn trai được cô tin tưởng - lúc này không có bất kỳ phản ứng gì, e rằng trong lòng cô sẽ mãi để lại một vết sẹo.

Nhưng anh không chỉ bênh vực cô ngay tại chỗ, sẵn sàng cãi tay đôi với Thẩm Hương Lan, mà còn công khai tuyên bố thân phận của cô trước mặt tất cả mọi người.

Tuyên bố rằng:nơi này là nhà của cô. Không ai có quyền đuổi cô đi.

Chưa hết, anh còn dùng hành động cực kỳ “ngọt đến ê răng” để vả mặt đối phương.

Vừa khiến Thẩm Hương Lan tức điên, vừa khiến lòng Cố Vân Tịch ngọt đến mềm nhũn.

Dù biết Cố Vân Tịch của hiện tại đã không còn là cô gái yếu đuối năm xưa, dù cô đã học cách tự bảo vệ mình... thì anh vẫn không muốn để cô bị tổn thương dù chỉ là một chút xíu.

Bất kể khi nào, ở đâu, điều đầu tiên anh nghĩ đến, luôn là giữ gìn thể diện và sự tôn nghiêm cho cô.

Cố Vân Tịch nhìn anh, hai má phồng lên vì que kem... cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười toe toét!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.