Thấy cô nhóc này cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Lục Hạo Đình đưa tay xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt đầy yêu chiều như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình cô là đáng yêu.
Thẩm Hương Lan nhìn mà tức nổ phổi!
"Đủ rồi! Các người có nghe tôi nói không đấy? Cố Vân Tịch, tôi bảo cô cút ra ngoài! Về sau cách xa con trai tôi một chút!"
Cố Vân Tịch quay đầu lại nhìn bà ta, đôi mắt to trong veo chớp chớp, đầy vẻ vô tội và... cực kỳ bất cần!
Tâm trạng hôm nay đang tốt, cô thật sự không có hứng đâu mà đi đấu võ mồm với người không liên quan này.
Cho xin đi!
Cố Vân Tịch dứt khoát vắt tay lên vai Lục Hạo Vũ một cách rất chi là thân mật, làm ra vẻ "Chị dâu - em chồng" tình thâm, nhìn Thẩm Hương Lan nhàn nhạt nói: "Tôi là chị dâu của nó, thằng bé này là em chồng tôi. Tôi thích ở bên cạnh nó, dạy nó làm bài, coi như nuôi con cũng được. Vậy thì sao? Bà có thể làm gì tôi?"
"Cô..."
Thẩm Hương Lan nghẹn họng! Không ngờ Cố Vân Tịch lại mặt dày đến thế, rõ ràng bà ta đã đuổi thẳng mặt, cô vẫn có thể trơ trẽn bám lấy mà nói mấy lời vô liêm sỉ như vậy!
Tay bà ta run run chỉ thẳng vào mặt Cố Vân Tịch, cả người tức đến run bần bật: "Cô... Cô thật không biết điều! Hạo Vũ là con trai tôi, tôi không cho phép cô tới gần nó! Nó vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời đến mức nào! Cô xem cô đã biến nó thành cái dạng gì rồi hả?!"
"Vậy mà dạy nó chơi game, chuyện như vậy mà cũng dạy cho trẻ con được sao? Chơi game là có hại, chẳng lẽ cô không biết à?"
Cố Vân Tịch im lặng một lát, rồi nói: "Đây... không phải là trò chơi."
"Không phải trò chơi thì là cái gì? Tôi tận mắt thấy mà cô còn dám chối?" Thẩm Hương Lan trừng mắt, giọng đầy phẫn nộ.
Cố Vân Tịch: "..."
Tiếng la lớn như vậy đã sớm khiến ông cụ Lục trên lầu hai chú ý. Ông cụ chậm rãi đi xuống, vừa lúc Thẩm Thanh Mai đứng gần cửa ra vào, liếc thấy bóng dáng ông cụ liền nhanh chóng thể hiện sự “nhận thức” của mình: "Cô cô, người bình tĩnh chút đi, đừng tức giận quá! Anh họ, chuyện lần này đúng là Vân Tịch không phải, Hạo Vũ thành tích tốt như vậy, là một đứa bé ngoan ngoãn, lại còn là cháu đích tôn của Lục gia, tương lai chắc chắn có tiền đồ sáng lạn. Cố Vân Tịch sao có thể dắt nó đi chơi như vậy được chứ?"
"Một khi đã mê rồi thì sẽ lạc lối, hơn nữa lại còn say mê đến vậy! Cô cô chỉ mới nói vài câu, Hạo Vũ đã không buồn để ý nữa rồi, tiếp tục như vậy thì sao mà được? Vân Tịch, sau này những chuyện hoang đường như vậy đừng làm nữa, cô..."
"Cô nói cậu ấy đang chơi trò chơi, là cái đang hiện trên máy tính này?" Lục Hạo Đình nhướng mày, chỉ tay về phía màn hình máy tính, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Mai như muốn nhìn thấu lòng dạ cô ta.
Thẩm Thanh Mai lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy mà! Em và cô cô vừa vào, liền thấy Hạo Vũ và Cố Vân Tịch ngồi sát rạt nhau, đến cả Tiểu Phong còn bé tí mà nhìn Cố Vân Tịch chơi cũng muốn học theo. Cô cô sợ chuyện này ảnh hưởng đến việc học của Hạo Vũ nên mới ngăn cản, nhưng Hạo Vũ lại không chịu nghe!"
"Anh họ, Hạo Vũ trước kia ngoan ngoãn biết bao! Bây giờ lại đắm chìm trong trò chơi, nếu là bị người lớn trong nhà nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa? Nếu chuyện này xảy ra bên ngoài mà cô cô không biết thì Hạo Vũ... không biết sẽ bị dẫn dắt thành cái dạng gì đâu, nó..."
Cô ta vừa nói vừa cố giữ vẻ dịu dàng, định nói càng nhiều càng tốt, tận dụng mọi cơ hội khiến Lục Hạo Đình chán ghét Cố Vân Tịch.
Nhưng...
Khi ánh mắt Lục Hạo Đình dần tối lại, trong đó đầy sự châm chọc và lạnh lùng, Thẩm Thanh Mai dần dần nói không nên lời. Giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, không thốt nổi một câu.
Đúng lúc này, ông cụ Lục bước vào: "Có chuyện gì thế? Cả đám ồn ào cái gì? Kêu gào ầm ĩ như vậy?"
Khi thấy Cố Vân Tịch và Lục Hạo Vũ đang ngồi cùng một chỗ, ông cụ hơi bất ngờ. Nhưng điều khiến ông ngạc nhiên hơn là khi thấy Cố Vân Tịch khoác vai Lục Hạo Vũ, mà thằng bé lại không hề phản kháng hay tỏ vẻ khó chịu.
Chuyện này khiến ông cụ Lục thực sự cảm thấy bất ngờ.
Dù gì Lục Hạo Vũ cũng là cháu trai của ông, tuy là con của Thẩm Hương Lan, nhưng sao ông có thể không quan tâm?
Tính cách đứa nhỏ này, ông vẫn có phần hiểu được.
Thanh cao, trầm tĩnh!
Mối quan hệ với anh trai – Lục Hạo Đình – vốn không được tốt lắm. Từ nhỏ đã bị ba mẹ uốn nắn sai lệch, gặp phải kiểu ba mẹ như thế... nếu nói đứa nhỏ này phát triển lệch hướng với Lục Hạo Đình thì quả thật không thể trách nó được.